Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 517 - Chương 517: Trèo Lên

Chương 517: Trèo lên Chương 517: Trèo lên

Nhà trọ quốc tế Trung Vân hào hoa.

Chuông điện thoại chợt vang lên.

Tôn Văn đang thân mật với Vương Vân Phong nên không nghe máy.

Khoảng 2 phút sau, Vương Vân Phong thở hồng hộc và ngừng lại.

Nằm ngửa trên giường, xoa xoa eo.

“Hôm nay trạng thái không tốt lắm.” Hắn cố gắng giải thích một câu.

Tôn Văn an ủi: “Em biết, nhất định là do anh làm việc mệt mỏi, nghỉ ngơi đi, em trả lời điện thoại, moa.”

Vương Vân Phong có tướng mạo mỹ nam phim Hàn điển hình, trong trường học cũng là một hot boy.

Ngoại trừ dáng người gầy yếu, tính năng quá kém ra, thì đều phù hợp với thẩm mỹ của nàng.

Tôn Văn sửa sang mái tóc tán loạn, phủ thêm áo ngủ, cầm điện thoại lên.

Nhìn bóng lưng nàng, Vương Vân Phong bất lực thở dài.

Khuôn mặt bình thường, dáng người cũng vậy, hoàn toàn không có hứng, mỗi lần đều chỉ được như vậy.

So với những con cá từng nuôi trong ao trước kia, thật sự là kém quá nhiều.

Hắn lại bắt đầu nghĩ đến Tiền Thu Thu, Bạch TĨnh, Hinh Hinh…

Nhất là Tiền Thu Thu, đã xinh đẹp, dáng người còn khỏi chê.

Nhưng sau khi hắn ầm ĩ với Trương Linh Linh một trận, hai người đã không liên lạc nữa.

Cũng không biết Tiền Thu Thu thế nào rồi.

Vương Vân Phong vốn muốn chờ nàng chủ động kéo Trương Linh Linh đến xin lỗi.

Không ngờ sau đó lại bị Bạch Tĩnh trả đũa.

Hắn không dám ở lại trường học nữa.

Về sau lại biết thân phận của Tôn Văn, vội vàng xác định quan hệ.

Trực tiếp cho wechat và điện thoại của những nữ sinh kia vào sổ đen.

Lắc lắc đầu, Vương Vân Phong thu liễm suy nghĩ lung tung.

Điều quan trọng bây giờ là ổn định quan hệ với Tôn Văn.

Một bên khác.

“A? Lý Mộc Tuyết lại có quan hệ với tư bản TĨnh Ngộ thật?”

“Có thể tìm người điều tra chức vị của cô ta không?”

“Được rồi, vậy thì thôi.”

“Anh yên tâm, em sẽ không làm gì cả, chỉ là bị mắng vài câu thôi, cũng không mất miệng thịt, coi như bị chó cắn đi.”

“Em hiểu, em không ngu như vậy, sẽ không đắc tội với cô ta khi chưa tìm hiểu rõ lai lịch.”

“Về phần Bạch TĨnh… ha ha, em không trêu được Lý Mộc Tuyết, còn không thể cho em phát tiết lên người kẻ khác sao?”

Vương Vân Phong vẫn luôn nghe Tôn Văn nói chuyện.

Liền cầm điện thoại lên tìm kiếm tư bản Tĩnh Ngộ.

Móa! Trâu như vậy?

“Được rồi, em cúp đây, còn có việc.”

Tôn Văn cúp máy, cầm đũa phép đi tới.

Nàng nhìn Vương Vân Phong với ánh mắt hàm xuân.

Vương Vân Phong nuốt nước miếng, cố nén cảm giác khó chịu, nhận lấy đũa phép.

Sử dụng cả tay và miệng, đồng thời làm phép.

Nếu hắn không có năng lực này, vậy chỉ có thể dựa vào công cụ.

Một lúc sau, Tôn Văn vừa lòng thỏa ý dựa vào trong ngực hắn.

Vương Vân Phong ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Văn Văn, Lý Mộc Tuyết kia có lai lịch rất lớn sao?”

Tôn Văn hôn lên má hắn, cười nói: “Nghe nói có địa vị rất cao ở công ty, chủ tịch công ty Tự Nhiên đã đích thân nói là phải chiếu cố tốt cho cô ta. Mặc kệ ra sao, em và cô ta đều không có xung đột về lợi ích, hoàn toàn không cần đánh đến người chết ta sống.”

“Không phải bị mắng một hai câu sao? Em nhận, sau này có cơ hội lại tính. Anh yên tâm, cô ta và Bạch Tĩnh không có quan hệ gì, chỉ gặp ở bữa tiệc sinh nhật đó thôi, không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.”

Vương Vân Phong gật đầu, trong đầu hiện ra bóng dáng của Lý Mộc Tuyết.

Lạnh lùng, diễm lệ, dáng người gợi cảm, khí chất lỗi lạc.

Lý Mộc Tuyết đẹp hơn Tôn Văn quá nhiều lần, hơn nữa hình như còn có bối cảnh cứng hơn.

Hắn rất hiểu Tôn Văn, nếu như không phải là không thể trêu vào, tuyệt đối sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt.

Người dám mắng thẳng mặt Tôn Văn, hắn chưa từng nghe thấy luôn.

Như vậy xem như, Lý Mộc Tuyết là một lựa chọn hoàn mỹ hơn.

Cuộc đời của hắn hẳn là phải hăng hái hướng lên.

Muốn trèo lên từng bậc thang, leo lên tầng cao nhất.

Nếu có lựa chọn tốt hơn Tôn Văn, hắn tuyệt đối sẽ không do dự.

Lý Mộc Tuyết và đồng nghiệp Kiều Á Bân đi vào một nhà hàng tây cao cấp.

Dưới sự dẫn đường của nhân viên, đi vào một phòng riêng.

Bạch Tĩnh đang chờ đợi trong lo lắng vội vàng đứng lên: “Chị Mộc Tuyết, chị đến rồi!”

Lý Mộc Tuyết nghịch nghịch sợi tóc bên tai, gật đầu một cái.

Giới thiệu nói: “Tiểu Tĩnh, đây là giám đốc đầu tư Kiều Á Bân. Kiều Kiều, vị anfy là bạn của tôi, trong nhà gặp chút chuyện khó khăn, muốn thử xem có thể nhận đầu tư từ công ty chúng ta không.”

Hai người bắt tay.

Bạch Tĩnh nhiệt tình nói: “Chị Mộc Tuyết, giám đốc Kiều, mời ngồi.”

Ba người trò chuyện một lúc.

Bạch Tĩnh lấy tài liệu đã chuẩn bị ra.

Thấp thỏm nói: “Giám đốc Kiều, làm phiền ngài đến một chuyến, rất cảm ơn! Đây là kế hoạch kinh doanh của công ty chúng tôi, ngài xem có hi vọng được nhận đầu tư không.”

“Bạch tiểu thư khách khí rồi.” Kiều Á Bân nhận văn kiện, bắt đầu nghiêm túc xem xét.

Lý Mộc Tuyết cúi đầu xem điện thoại, không nói một lời.

Nhận thẻ hội viên 100.000 của Bạch Tĩnh, nên làm nàng đã làm rồi.

Cũng gọi Kiều Á Bân đến đây, còn nói giúp vài câu.

Đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Bạch Tĩnh nắm chặt tay, nội tâm rất khẩn trương.

Dù sao nàng cũng chỉ là một sinh viên, trước kia cha nàng cũng không cho nàng tham dự vào việc kinh doanh công ty.

Nàng không hiểu mấy thứ này lắm.

Chỉ là muốn hỗ trợ gia đình, tìm kiếm cơ hội, giúp gia đình thoát khỏi nguy cơ, trở về quỹ đạo vốn có.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đều là áo cơm không lo, muốn gì cũng có.

Tại trước mặt nàng, cha nàng luôn là nhân sĩ thành công, tự tin dâng trào.

Mãi đến thời gian gần đây, trên đầu cha có rất nhiều rất nhiều tóc trắng, người cũng già nua không ít.

Vì kéo đầu tư, mỗi ngày đều chạy qua lại các yến hội, bàn rượu, về đến nhà là say khướt.

Cũng bởi vì vậy nên, Bạch Tĩnh chỉ phản kháng một lần, sau đó liền khuất phục, ngoan ngoãn đi ra mắt.

Thực sự không đành lòng nhìn cha mẹ khổ sở như vậy.

Sau khi biết chân tướng, nàng càng xấu hổ và đau khổ hơn.

Thì ra tất cả đều là tại mình.

Hơn 10 phút sau.

Kiều Á Bân khéo tài liệu lại, biểu cảm khổ sở nói: “Bạch tiểu thư, tôi nói thẳng vậy. Công ty chúng tôi chủ yếu là làm đầu tư mạo hiểm (VC). Từ góc độ phân tích của chúng tôi, công ty Ưu Tố của các cô có tiềm lực rất thấp. Không có con đường cung ứng riêng, chi phí không thể khống chế, hai năm nay cũng không phát triển hơn nữa. Loại hình xí nghiệp này, cần tìm kiếm đối tác và công ty đầu tư cổ phần bình thường thì thích hợp hơn.”

Bạch Tĩnh cắn cắn bờ môi khô khốc, nói: “Chúng tôi có 13 chi nhánh ở Yến Thành và vùng lân cận, năm ngoái lợi nhuận vượt quá chục triệu, hơn 5000 hội viên, phát triển rất ổn định.”

Kiều Á Bân giải thích: “Đầu tư mạo hiểm là xem trọng tương lai và giá trị gia tăng tài sản. Nếu như một công ty đã định hình, chỉ cần kinh doanh từng bước, như vậy không tồn tại giá trị đầu tư.”

Nói xong, Kiều Á Bân lại liếc nhìn Lý Mộc Tuyết.

Thật ra, nếu như Lý Mộc Tuyết hỗ trợ, nói vài câu với ban giám đốc, thì vẫn có cơ hội thành công.

Nhưng bây giờ xem ra, Lý Mộc Tuyết và vị Bạch Tĩnh này cũng không quá thân thiết.

Sắc mặt Bạch Tĩnh biến ảo một trận, nói nhỏ: “Vậy ngài có con đường nào đề cử cho tôi không?”

Kiều Á Bân cười nói: “Cô là bạn của Mộc Tuyết, tôi tự nhiên sẽ cố gắng hỗ trợ. Tôi sẽ gửi phần tài liệu này cho mấy người bạn ở công ty đầu tư cổ phần, hoặc người đầu tư mà mình biết. Chắc thời gian tới, sẽ có một ít người hoặc công ty có ý định liên hệ với cô.”

Bạch Tĩnh đứng lên, cúi người nói: “Cảm ơn giám đốc Kiều, cũng cảm ơn chị Mộc Tuyết, để mọi người phí tâm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment