Trương Hạo nhìn tình cảnh trong hộp đêm, ánh mắt có chút thất thần.
Nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, chà xát mặt mình.
Không khỏi lắc đầu cảm khái.
Đối với hắn mà nói, 200.000 đủ để đặt cọc cho một căn nhà ở huyện thành rồi, đó cũng là thứ hắn mơ ước.
Tại nơi này, lại chỉ là mấy chai rượu.
Hắn cúi đầu, nhìn ly rượu màu hổ phách trong tay.
Một chai rượu này, đã bằng một tháng lương của hắn.
Thật mẹ nó lãng phí!
Hắn tốt nghiệp trung học xong liền bôn bo, rất hiểu sinh hoạt không dễ dàng, cũng rất trân quý mỗi một đồng tiền trên người.
Cái gì mà combo Thần Long, bạch phú mỹ, cao phú soái, dệt Hồng Liên, các cô em hộp đêm…
Những thức này cách hắn quá xa.
Hắn móc điếu thuốc ra châm.
Khói thuốc bốc lên làm hai mắt hắn hơi mông lung.
Một ít suy nghĩ trong lòng bắt đầu rõ ràng hơn.
Không phải hắn không biết nên làm thế nào mới có lợi nhất cho tương lai của mình, chỉ là hắn có được quá ít, thật sự không nỡ.
Cho nên mới do dự, không hạ được quyết tâm.
“Trương Hạo, ai cho anh hút thuốc ở đây!” Trần Giảo Giảo chú ý đến, lập tức đá hắn một cái, tức giận nói: “Anh Lục người ta còn không rút, chỉ có anh đặc biệt đúng không? Nơi này có nhiều con gái như vậy, anh có thể chú ý một chút không?”
Trương Hạo liếc nhìn nàng, thản nhiên nói: “Nơi này là hộp đêm, xung quanh nhiều người hút thuốc như vậy, thêm anh cũng không nhiều.”
“Anh dập thuốc ngay cho em! Ngay! Lập tức!” Trần Giảo Giảo lại đá hắn một cái, nàng đi giày da, đá vào chân rất đau.
Trương Hạo cau mày: “Em muốn cãi nhau ở nơi này?”
Nhìn thấy Trương Hạo vẫn làm theo ý mình, thậm chí còn dám mở miệng uy hiếp.
Trần Giảo Giảo tức đến đau ngực.
Nhưng nàng là người cực kỳ thích sĩ diện.
Để nàng cãi nhau với Trương Hạo trong một trường hợp có ‘thể diện’ như vậy, thì nàng đúng là không dám.
“Tối nay anh tìm chỗ ngủ đi! Đừng hòng phòng vào Hilton của em!” Nói xong, Trần Giảo Giảo lại tiếp tục trò chuyện náo nhiệt với đám bạn, học theo cách nhảy múa của đám bạn, cố gắng để bản thân hòa mình vào trong bầu không khí kích tình của hộp đêm.
Nàng tin tưởng, không lâu sau, Trương Hạo sẽ lại cầu xin mình tha thứ như mọi lần.
Lần này, nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Sau khi kiến thức được cuộc sống của Mã Giai Mộng.
Nội tâm nàng vấn không cân bằng, Trương Hạo vậy mà còn dám gây sự với nàng.
Trừ phi Trương Hạo quỳ xuống nhận sai, nếu không thì không xong!
…
Đám mỹ nữ bên kia đã nhảy xong.
Một chai A Bích được đặt lên bàn.
MC và DJ tiếp tục điều động bầu không khí.
Trong sàn nhảy, tóc dài phiêu động, tiếng hò hét ầm ĩ.
Rất nhiều nam nam nữ nữ tự nhận có chút nhan sắc đã bu lại gần đó.
Dù sao trên ghế dài đó, đều là kẻ có tiền chân chính.
Chẳng may được nhìn trúng, thuận tiện phát sinh chuyện gì đó thì sao?
Lý Mộc Tuyết ngồi yên tại chỗ, biểu hiện rất bình tĩnh.
Giống như đã tập mãi thành quen.
Hôm nay nàng mặc âu phục Bulgari ngắn mới mua.
Cặp đùi đẹp bị tất chân bao bọc hơi khép lại.
Tư thế ngồi ưu nhã đoan chính.
Đã có già dặn lão luyện của tinh anh lãnh đạo, cũng có thận trọng của thiên kim tiểu thư.
Thời gian gần đây, nàng đã tham gia mấy buổi liên hoan của đám bạch phú mỹ.
Phương diện trang bức này, cũng coi như là chuyên gia rồi.
Mặc dù nội tâm rất hưng phấn, nhưng phải duy trì hình tượng, nên biểu hiện ra rất lạnh nhạt.
“Nào, mở hết đi, mọi người uống thoải mái.” Thạch Thừa Vận hào phóng phất tay: “Con người tôi không có thói quen cất rượu.”
“Cảm ơn Thạch công tử cổ động.”
“Thừa Vận vẫn hào phóng như vậy.”
“Một hơi 200.000…”
…
Đám bạn bè chung quanh rất nể mặt, cười khen vài câu.
Chớ thấy bọn họ đều có tên tuổi không nhỏ.
Nhưng thật ra không có quá nhiều tiền để chi phối.
Thu nhập một năm, ngoại trừ tiền lương ra thì cũng chi có tiền chia hoa hồng, tổng cộng 1, 2 triệu mà thôi.
Lái xe sang, ở biệt thự, tất cả đều là gia đình mua cho.
Càng có tiền, thì càng chú trọng giáo dục con cái.
Trong số họ, đúng là có những kẻ vung tay quá trán, tiêu pha bừa bãi như Thạch Thừa Vận.
Nhưng đa số vẫn là người như Tô Thành, có năng lực cá nhân không tệ, chăm chỉ làm việc trong xí nghiệp gia tộc, tích lũy kinh nghiệm, chờ ngày kế thừa.
Nói cho cùng thì vẫn là dựa vào gia đình.
Cho nên phần lớn người tiêu pha rất khắc chế.
Ngẫu nhiên hào hứng lên, gọi một hai chai A Bích thì cũng thôi.
Vì danh tiếng mà vung tiền như rác ở quán bar hộp đêm… rất ít người sẽ làm như vậy.
Tô Thành chủ động cầm chai A Bích lên, rất ga lăng mà rót rượu giúp Lý Mộc Tuyết.
Đinh đinh đinh… trong tiếng va chạm.
Rượu vào miệng, tràn đầy mùi trái cây.
Đám người vui cười một trận.
Mấy người không kìm được cảm xúc, hưng phấn đứng lên.
Bắt đầu ưỡn ẹo theo âm nhạc.
Có nữ sinh còn cầm các loại đạo cụ trong tay, như kính râm, quạt, vòng tay phát sáng…
Cách ăn mặc đều rất gợi cảm, trên người tràn đầy sức sống, nhìn rất hấp dẫn.
Thạch Thừa Vận cầm một chai A Bích, vừa ưỡn ẹo thân thể, vừa huýt sáo.
Rất nhanh, mấy người chị Ninh cũng gia nhập vào, để bầu không khí tăng vọt.
Lý Mộc Tuyết vì duy trì hình tượng, tự nhiên không thể đứng lên ưỡn ẹo.
Nàng vỗ vỗ cánh tay Bạch Tĩnh, nói: “Tiểu Tĩnh, cô không lên nhảy à?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch TĨnh đỏ bừng, lắc đầu nói: “Đây là lần đầu tiên em đến mấy chỗ này, không biết nhảy.”
Lý Mộc Tuyết thấy nàng thẹn thùng: “Hôm nay nhiều người, hôm nào chúng ta đi chơi riêng, tôi dạy cô.”
Thật ra nàng cũng không khá hơn là bao, trước kia chỉ đi theo mấy người chị Ninh chơi hai ba lần.
Về sau không quay lại.
Một là vì tiếc tiền.
Hai là sợ hãi, phần lớn người đến hộp đêm là để tìm kích thích, nàng cũng không muốn uống say rồi lên giường với người xa lạ.
Tại một số phương diện, nàng vẫn rất hiểu rõ.
Điều này làm cho nàng thường xuyên cảm thán, mình thật là may mắn.
Nếu như sinh hoạt cá nhân tồi tệ, chắc chắn sẽ không chiếm được công việc này.
Chớ nói chi là câu kết làm bậy với Đường Tụng.
Nghĩ đến Đường Tụng, Lý Mộc Tuyết lại cảm thấy toàn thân nóng lên.
Trong đầu đang tự hỏi, làm thế nào để bắt được hắn.
Luôn uống sữa tươi và dùng đạo cụ giải quyết cũng không tốt.
Rất muốn trải nghiệm cảm giác giống Lỵ Lỵ.
Nghe nói Đường Tụng rất mạnh, có thể ôm Lỵ Lỵ 60 kg mà chơi bóng nửa tiếng.
Nếu đổi thành nàng không đến 50 kg, chẳng phải là muốn lên trời?
Nghĩ tới đây, Lý Mộc Tuyết nhẹ nhàng xa sát tất chân màu đen.