Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 540 - Chương 540: Xung Đột Nhỏ

Chương 540: Xung đột nhỏ Chương 540: Xung đột nhỏ

“Mộc Tuyết, chúng ta uống một ly.” Tô Thành bu lại gần.

Lý Mộc Tuyết cười cười, nhẹ nhàng cung ly với hắn.

Ngón tay thon dài trắng nõn, nắm lấy ly thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn lại có một loại dụ hoặc khác.

Lần nới tới đây, là chị Ninh cố tình tổ chức cho nàng.

Nói là bồi tội với nàng về chuyện hôm sinh nhật.

Cũng không biết vì sao, tin tức lại truyền ra ngoài.

Tô Thành cũng dẫn mấy người bạn đến cổ động.

Lý Mộc Tuyết EQ rất không tệ, mặc dù không muốn để ý tên này, nhưng cũng không lộ ra ngoài.

Dù sao đối phương cũng có lai lịch không nhỏ, trở mặt chỉ có chỗ xấu, điều này không hợp với nguyên tắc xử lý của nàng.

Tô Thành nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ của nàng, khóe mắt liếc trộm cặp đùi đẹp kia.

Nuốt một ngụm rượu, làm dịu miệng lưỡi khô nóng.

Có vài cô gái chính là như vậy, rõ ràng ăn mặc rất chính thức, không lộ gì cả.

Nhưng mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười, cũng toát ra sức hút đặc biệt.

Không hề nghi ngờ, Lý Mộc Tuyết chính là cô gái như vậy.

Cộng thêm bối cảnh thân phận của nàng, tự nhiên để hắn hướng tới.

Mượn cơ hội này, Tô Thành bắt đầu trò chuyện với Lý Mộc Tuyết.

Lúc thì trò chuyện công việc, lúc thì phim ảnh, đồ ăn ngon, rượu ngon, thỉnh thoảng sẽ pha trò cười.

Tại phương diện tán gái, hắn luôn rất tự tin.

Nương theo bối cảnh gia đình và tố dưỡng cá nhân, lại thêm thế công không ngừng.

Hắn không cảm thấy Lý Mộc Tuyết sẽ không động lòng.

Một ngày nào đó, bông hoa trên núi cao này sẽ bị hắn đặt dưới thân.

Đến khi đó, lên làm tổng giám đốc công ty, đảm nhiệm CEO tập đoàn, cưới Lý Mộc Tuyết, kế thừa dệt Hồng Liên, từ đó đi lên đỉnh của cuộc đời.

Nghĩ thôi cũng thấy kích động rồi.

“Anh Thành, nghĩ gì mà cười dâm thế?” Thạch Thừa Vận có lẽ là nhảy mệt, thở hổn hển đặt mông ngồi xuống, ôm cổ Tô Thành.

Tô Thành ho khan hai tiếng, thu liễm nụ cười trên mặt.

Trêu ghẹo vài câu với Thạch Thừa Vận.

Ánh mắt lại chuyển hướng Bạch Tĩnh bên cạnh: “Sao lại xóa wechat của tôi rồi? Chuyện lần trước là lỗi của tôi, xin lỗi, vẫn giận sao?”

Bạch Tĩnh có chút khó coi, trực tiếp xoay người không nhìn.

Tô Thành cười một tiếng, bây giờ hắn chỉ tập trung vào Lý Mộc Tuyết.

Đối với Bạch Tĩnh, cũng không có quá nhiều tâm tư.

Nhưng bởi vì nàng quan hệ rất tốt với Lý Mộc Tuyết, tự nhiên phải nể mặt một chút.

Mà nhân vật mấu chốt để làm dịu quan hệ, chính là Thạch Thừa Vận.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn dẫn đối phương đến đây.

“Bạch Tĩnh, có biết vì sao rất nhiều truyền thông và người trên mạng nói xấu Ưu Tố không?”

Nghe thấy tên công ty nhà mình, Bạch TĨnh nghiêng đầu qua, nghi ngờ hỏi: “Vì sao?”

Tô Thành kéo Thạch Thừa Vận lại gần, cười nói: “Tôn Văn lợi dụng quan hệ với giải trí Tinh Thành, tiến hành châm ngồi dư luận.”

Khuôn mặt vốn đỏ bừng của nàng lập tức hơi trắng bệch.

Thạch Thừa Vận nhìn làn da trắng như tuyết và tướng mạo trong veo của Bạch Tĩnh, cũng thấy hơi ngứa ngáy.

Trong hoàn cảnh lờ mờ như nơi này, làn da trắng lạnh này càng xinh đẹp hơn.

Hắn cười tủm tỉm nói: “Em gái đừng sợ, chúng ta đi lên nhảy đi, lại uống với tôi vài chén, tôi sẽ giúp em giải quyết chuyện này, thế nào?”

Bạch Tĩnh nghe vậy thì nhăn mày nói: “Không làm phiền anh, chị Mộc Tuyết đã liên hệ công ty đầu tư rồi, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi.”

Tô Thành kinh ngạc liếc nhìn Lý Mộc Tuyết, lập tức lắc đầu nói: “Đừng lạc quan, chuyện này rất khó khăn đấy. Công ty đầu tư không phải người ngu, bọn họ chỉ ra tay khi có lợi, với lại sẽ điều tra rõ ràng trước. Ưu Tố bây giờ muốn sống cũng khí, sao bọn họ có thể để ý?”

“Nhưng mà…” Bạch Tĩnh muốn nói gì, nhưng nàng hoàn toàn không hiểu mấy thứ này.

Thạch Thừa Vận đứng lên, ngoắc tay với Bạch Tĩnh: “Em gái, đi thôi, chúng ta ra chơi một chút. Cha tôi là CEO giải trí Tinh Thành, mẹ tôi là Lý Hồng Mẫn của bộ đầu tư chiến lược tập đoàn Tinh Thành. Chuyện dư luận, tôi sẽ xử lý giúp em, về phần đầu tư, thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn.”

Bạch Tĩnh móm chặt môi, cúi đầu nhìn rượu trong ly, cũng không trả lời.

Lý Mộc Tuyết có chút không nhìn được, vỗ vỗ lưng nàng.

Thản nhiên nói: “Đừng khó xử người ta!”

Thạch Thừa Vận nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý Mộc Tuyết, cười nói: “Thật ra đổi thành cô thì tôi còn vui hơn.”

Lý Mộc Tuyết biến sắc mặt.

Tô Thành trực tiếp đẩy Thạch Thừa Vận, nói to: “Thạch Thừa Vận, Mộc Tuyết là bạn tôi, cậu mẹ nó đừng nói chuyện khó nghe.”

“Chẳng phải đùa một chút sao? Kích động như vậy làm gì?” Sắc mặt Thạch Thừa Vận biến hóa một trận, nhưng cũng không dám trở mặt.

Phú nhị đại cũng có khoảng cách, gia thế của Tô Thành mạnh hơn hắn không ít.

Tô Thành không để ý hắn, quay người xin lỗi Lý Mộc Tuyết: “Xin lỗi Mộc Tuyết, quay đầu tôi sẽ đánh tên này cho cô hả giận. Tính tên này là như vậy đấy, đoạn thời gian trước còn bị gia đình cấm túc.”

“Không sao.” Lý Mộc Tuyết gật đầu, ánh mắt hơi lấp lóe.

Trước kia nàng cũng bị người ta chế nhạo và trêu chọc không ít, nhưng khi đó chỉ có thể chịu đựng.

Mấy người đang nhảy nhót chú ý đến động tĩnh bên này, cũng đi lên khuyên bảo hai câu.

Bầu không khí lại khôi phục.

“Dương Thần, anh Thừa Vận, Cao Miểu… Trùng hợp thật, đây là vợ tôi, Mã Giai Mộng.”

Lục Vân Phàm dẫn Mã Giai Mộng đi qua chào hỏi mấy người quen.

Mọi người là trò chuyện vài câu.

Uống rượu cười đùa.

Lục Vân Phàm thỉnh thoảng liếc nhìn Lý Mộc Tuyết ngồi ở giữa.

Nhìn gần, cảm giác còn xinh đẹp hơn.

Đôi mắt sáng tỏ có thần, mũi cao thẳng, đường cong khuôn mặt trôi chảy, làn da trơn bóng oánh nhuận, cặp đùi đẹp thon dài.

Phối hợp với cách trang điểm kiểu Hàn, rất có cảm giác mỹ nhân Giang Nam trong phim Hàn.

Nhưng chắc là không phẫu thuật thẩm mỹ, xem như mỹ nữ thuần thiên nhiên.

Mã Giai Mộng ở bên cạnh nhạy cảm phát hiện ra tâm tư của hắn, nội tâm khó tránh khỏi ghen ghét, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Thạch Thừa Vận vỗ vỗ bả vai Lục Vân Phàm, cười nói: “Vân Phàm, nghe nói tên nhóc nhà cậu sắp kết hôn rồi, sao còn dẫn vợ ra ngoài chơi à?”

“Chủ yếu là đưa bạn học của Giai Mộng đi chơi, bọn họ có một lời hứa trước khi tốt nghiệp, nói là kết hôn thì sẽ dẫn mọi người đi hộp đêm chơi.”

Thạch Thừa Vận nghe vậy thì mắt sáng rực lên: “Tôi muốn đi qua chỗ cậu uống chén rượu, không biết có hoan nghênh không?”

Vừa xảy ra chút chuyện, nên hắn cũng muốn né đi một lát.

“Đương nhiên hoan nghênh, anh Thừa Vận qua đó chính là cho tôi mặt mũi.” Lục Vân Phàm rất nhiệt tình.

Bình Luận (0)
Comment