Xuyên qua biển người chen chúc, 3 người đến ghế dài K32.
Thạch Thừa Vận không hề khách khí, trực tiếp ngồi xuống tại chỗ tốt nhất.
Vừa rót rượu vừa uống.
Mấy cô gái nhìn thấy Thạch Thừa Vận đi qua, hai mắt đều phát sáng.
Đây chính là đại lão vừa gọi hai combo Thần Long nha.
Không ngờ lại được Lục Vân Phàm và Mã Giai Mộng mời đến.
Lục Vân Phàm chủ động giới thiệu: “Anh Thừa Vận, mấy vị này đều là bạn đại học của Giai Mộng, Trần Giảo Giảo, Trương Thanh Nhã, Đông Hân Dĩnh…, vị này là Lý… Lý…”
Khi giới thiệu Trương Hạo ở trong góc, hắn cười nói: “Ngại quá người anh em, tôi quên tên cậu là gì rồi, hay là cậu tự giới thiệu đi?”
Trần Giảo Giảo lúng túng nói: “Đây là bạn trai tôi, Trương Hạo.”
“A a, đúng Tiểu Hạo đúng không? Ngại quá, tôi bồi tội với cậu!” Vừa nói vừa ném một bao thuốc lá qua.
Trực tiếp nện lên đầu gối Trương Hạo, lăn xuống mặt đất.
Hắn ném đồ qua, rồi cũng không để ý nữa.
Tiếp tục giới thiệu: “Vị này là công tử nhà tổng giám đốc giải trí Tinh Thành, Thạch Thừa Vận. Có lẽ mọi người chưa nghe cái tên giải trí Tinh Thành, nhưng mọi người nhất định sẽ biết một số idol mạng dưới cờ công ty họ.”
Tiếp đó Lục Vân Phàm lại thuận miệng nói ra vài cái tên quen thuộc.
Khiến mấy cô gái liên tục sợ hãi thán phục, mắt hiện thần sắc kỳ dị.
Thạch Thừa Vận liếc nhìn một vòng, mấy cô gái này cũng không tính là xinh đẹp.
Nhưng đều ăn diện, tụ tập lại với nhau trông cũng khá vui mắt.
Trương Hạo liếc nhìn bao thuốc trên sàn, tựa như nhìn thấy lòng tự trọng tan vỡ.
Không có ai để ý cảm nhận của hắn, đây chính là cảm giác khi bị xem thường.
Mặc dù đã từng giới thiệu, nhưng trong mắt loại người như Lục Vân Phàm, mình vẫn chỉ là một người qua đường không thể nhớ tên.
Hắn không nhặt bao thuốc kia, trái lại liếc nhìn bạn gái mình.
Tựa như đã quên mấy xấu hổ vừa rồi, ghé vào bên người Thạch Thừa Vận mời rượu.
Trong mắt mang theo ngưỡng mộ và ước mơ mà hắn chưa từng thấy.
Thạch Thừa Vận ra tay hào phóng, dáng vẻ cũng rất đẹp trai, ăn mặc toàn hàng hiệu.
Trong mắt nàng, đây đại khái chính là cao phú soái đỉnh cấp đi.
Là nam thần cao không thể chạm.
Lục Vân Phàm chỉ chỉ phía bên kia, tò mò hỏi: “Thừa Vận, cô gái bên kia là ai vậy?”
Nghe vậy, mấy người Mã Giai Mộng và Trần Giảo Giảo cũng vểnh tai lên.
Thạch Thừa Vận bĩu môi nói: “Cô ta là Lý Mộc Tuyết, nghe nói có bối cảnh tư bản Tĩnh Ngộ, trước mắt đang làm lãnh đạo ở công ty Tự Nhiên. Đúng là rất xinh đẹp, chỉ là tính cách quá lạnh, không thích đùa.”
Lục Vân Phàm thầm giật mình, bảo sao lại được tung hô như vậy.
Mấy cô gái lại bắt đầu thảo luận, trong lời nói tràn đầy hâm mộ.
“Tư bản Tĩnh Ngộ? Nghe hơi quen.”
“Là tư bản Tĩnh Ngộ thường xuyên lên tin tức sao?’
“Hình như tổng giám đốc của họ là Ngô Khác Chi, là một soái ca trung niên, rất hot trên internet.”
“Mình nhớ rồi, là công ty con dưới cờ tập đoàn Đường Tống.”
“Bảo sao khí chất tốt như vậy.”
…
Nữ tri thức, dáng đẹp mặt xinh, bối cảnh xí nghiệp đỉnh cấp, được tất cả mọi người tung hô.
Đây chính là cuộc sống mà các nàng nằm mơ cũng muốn.
Sau khi quen thuộc lẫn nhau.
Thạch Thừa Vận tạo một nhóm wechat, kéo 5 cô gái vào.
Bắt đầu chơi game.
Mỗi lần phát một bao lì xì 1000 NDT, ai cướp được nhiều nhất thì uống một ly rượu.
Nghe thấy có lì xì, mấy cô gái đều rất hưng phấn.
Sau khi chơi vài vòng, mỗi cô gái đều kiếm được gần ngàn đồng.
Tiếng cười cười nói nói, chén rượu va chạm, bầu không khí dần dần tăng lên.
Thạch Thừa Vận cười nói: “Hay là chúng ta chơi trò bắt tay đi, lát nữa tôi sẽ cho mỗi em gái một bao lì xì.”
“Hay! Tôi muốn chơi!”
“Chơi chơi!”
…
Trương Hạo không biết trò chơi này là gì.
Lấy điện thoại ra tìm hiểu, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Hắn đi qua, đề bả vai Trần Giảo Giảo, nói nhỏ: “Qua đây với anh, anh có lời muốn nói.”
Trần Giảo Giảo đẩy bàn tay hắn, tức giận nói: “Không thấy em đang chơi sao? Đừng làm mất hứng được không?”
“Em biết đây là trò chơi thế nào không?”
“Sao không biết? Không phải chỉ gãi gãi ngón tay sao? Anh ghen cái gì? Mọi người đến hộp đêm chơi, không phải vì vui vẻ sao? Hơn nữa còn có lì xì.” Trần Giảo Giảo không hề xấu hổ.
Thạch Thừa Vận cười đùa: “Tiểu Hạo đúng không? Bạn bè chơi đùa bình thường thôi mà, bạn gái cậu cũng không có ý kiến. Nhìn cậu liền biết là người không có tình thú, đi hộp đêm mà còn mặc âu phục, nhìn cứ như nhân viên phục vụ. Ha ha ha…”
Hắn vừa cười, những người khác cũng cười theo.
Trần Giảo Giảo vẫn luôn gièm pha Trương Hạo trước mặt mọi người.
Nhiều lần như vậy, tất cả đều không coi hắn ra gì.
Trương Hạo nhìn dáng vẻ vui cười của Trần Giảo Giảo, ánh mắt có chút thần thần, tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng cũng biến mất.
Hắn buông bả vai nàng ra.
Yên lặng quay người trở về góc ghế.
Cầm nửa chai rượu lên, bắt đầu tu ừng ực.
Hắn không để ý đến ánh mắt chế giễu của người khác, nhiều năm rồi, nên cũng đã quen.
Để hắn khó chịu nhất là, hắn không cảm nhận được một chút xíu tôn trọng và yêu thương nào từ trên người Trần Giảo Giảo.
Hắn hồi tưởng lại cách ở chung của Đường Tụng và Lý Nhã Lỵ, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.
Thì ra, mình vẫn luôn sai.
Chếnh choáng dâng lên, khóe mắt hắn hơi ướt át, đầu óc u ám kích động.
Cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Đường Tụng.
“Tiểu Tụng, tôi nghĩ thông rồi, cút mẹ nó Trần Giảo Giảo đi! Con mẹ nó! Ông đây chịu đủ rồi!”
“Bên ông có chỗ ngủ không? Tối nay tôi không về khách sạn, qua bên ông ngủ một đêm.”
“A, đúng rồi, ông đang ở chỗ Lỵ Lỵ, vậy tạm biệt, tôi đi tìm nhà nghỉ ngủ một đêm. Chỉ là thẻ căn cước của tôi vẫn ở khách sạn, thẻ phòng thì Trần Giảo Giảo đang cầm.”
“Không được, trước khi đi, tôi phải uống hết rượu ngon của họ đã.”
Hắn lại cầm gần nửa chai rượu lên, bắt đầu uống ừng ực.
Tinh…
Đường Tụng: “Yên tâm, có chỗ, ông đang ở đây? Tôi qua đón.”
Trương Hạo tiện tay gửi định vị: “Hộp đêm M2D.map.”
Đường Tụng: “Chờ tôi.”