Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 542 - Chương 542: Cực Phẩm

Chương 542: Cực phẩm Chương 542: Cực phẩm

Đường Tụng để điện thoại xuống.

Hắn rất hiểu Trương Hạo.

Hồi cấp ba hai người chơi rất thân, hơn nữa còn ngủ chung ký túc xá.

Trương Hạo rất chân thật, không bao giờ có ý đồ xấu với bất kỳ ai.

Chiều hôm nay, khi nhìn thấy , Trương Hạo hắn đã cảm giác được Trương Hạo đang rất mệt mỏi về tâm lý.

Người nhà và bạn bè mong chờ, ánh mắt của người khác, nỗ lực nhiều năm, bạn gái lạnh nhạt và sỉ nhục.

Tất cả mọi chuyện khiến cho tâm trạng Trương Hạo rơi vào tiêu cực.

Từ những tin nhắn vừa rồi.

Hắn có thể cảm giác được, cảm xúc của Trương Hạo đang hết sức kích động.

Thật ra đây cũng không tính là chuyện xấu, ít nhất cũng có thể giúp Trương Hạo thoát ra khỏi tâm trạng tiêu cực.

Tuy nhiên, Đường Tụng vẫn lo lắng Trương Hạo sẽ làm ra chuyện gì quá khích.

Với tư cách là một người bạn, hắn cần đi qua chiếu cố và an ủi một phen.

Nghĩ tới đây.

Đường Tụng đưa tay nắm chặt bóng rổ.

Với tư cách là cầu thủ phối hợp ăn ý, Lý Nhã Lỵ hiển nhiên hiểu điều này có ý gì.

Đại khái hai phút sau.

Nàng ngồi dậy uống một hớp nước, cái trán đầy mồ hôi.

Hiển nhiên là trận bóng tối này cũng không nhẹ nhõm với nàng.

Nghĩ ngơi một lát, Lý Nhã Lỵ vuốt vuốt quai hàm.

Lại tiến lên nói vài lời tâm tình.

Chờ trận bóng kết thúc.

Đường Tụng thở phào một hơi.

Kỹ năng ‘miệng lưỡi trơn tru’ đúng là rất mạnh.

Có kỹ năng này phụ trợ, kỹ thuật chơi bóng của Lỵ Lỵ đã tăng lên một đoạn dài.

Đưa tay lướt qua da thịt bóng loáng của nàng, Đường Tụng nói khẽ: “Lỵ Lỵ, em ngủ trước đi, anh ra ngoài một lúc, muộn sẽ về.”

Lý Nhã Lỵ ôm lấy Đường Tụng, dính vào nhau một lát.

Nội tâm rất không nỡ.

Nàng rất thích Đường Tụng ôm nàng ngủ.

Sau đó chờ đến rạng sáng, trong lúc mơ mơ màng màng lại bị động rèn luyện buổi sáng.

Mặc dù ngày thứ hai phải vịn tường đi, nhưng cảm giác này vẫn làm cho nàng hơi nghiện.

“Ca ca, anh về sớm một chút nha.”

Đường Tụng hôn lên mặt nàng: “Được, anh đi mặc quần áo.”

Phòng quần áo 12 mét vuông, bị Lỵ Lỵ đầu tư hơn 1 triệu.

Nhìn rực rỡ muôn màu, cao cấp xa hoa.

Đường Tụng nhìn lướt qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên bộ trang phục màu động mà Lỵ Lỵ mới mua cho hắn.

Một áo phông cao cổ mỏng màu đen, bên ngoài là áo khoác da màu đen.

Phía dưới là quần jean đen và giày trắng.

Giờ đã là 11 giờ tối, nhiệt độ bên ngoài thấp hơn 0 độ C.

Nhưng trong hộp đêm thì nóng hơn nhiều.

Nên mặc bộ này rất hợp.

Mặc quần áo xong, liền sửa sang lại đầu tóc.

Cuối cùng gọi xe, xuất phát về hộp đêm M2D.

Khoảng 20 phút sau.

Đường Tụng xuống xe, ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu sáng rực rỡ kia.

Mấy chữ M2D rất bắt mắt.

Đi qua cửa kiểm an.

Xuyên qua lối đi vẽ đủ loại ký hiệu và hình vẽ kỳ lạ.

Tiếng nhạc ầm ĩ càng ngày càng rõ ràng.

Một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt.

Hiện giờ đúng là lúc hộp đêm đông khách nhất.

Ánh đèn laser bắn phá toàn trường.

Toàn trường đi theo DJ, cùng lắc lư thân thể.

Đường Tụng là lần đầu tiên đến đây, không biết cách sắp xếp ghế dài.

Đúng lúc này, một nữ nhân viên mặc váy đi tới.

Dán bộ ngực sung mãn lên người hắn, nói to bên tai hắn: “Hello! Soái ca! Có bàn chưa?”

Dáng người nàng rất nóng, trang điểm đậm, mái tóc màu xám trắng, dưới ánh đèn mông lung, có vẻ rất gợi cảm thời thượng.

Đường Tụng lắc lắc đầu.

Nữ nhân viên trực tiếp kéo tay hắn, tươi cười nói: “Đã không có bàn, hay là đi qua ngồi với khách của tôi nhé? Bên đó đều là bạch phú mỹ nhiều tiền, đảm bảo chuyến đi này không tệ.”

Đường Tụng hơi sững sờ.

Lúc này mới ý thức được, mình bị người ta coi là ‘hàng’.

Muốn giới thiệu phú bà cho mình.

Nhưng cũng khó trách.

Với ngoại hình và khí chất của hắn, chạy đến mấy nơi như hộp đêm và quán bar, hoàn toàn là ‘hàng’ hot.

Lần đầu gặp chuyện này, Đường Tụng cảm thấy rất mới mẻ.

Nếu như không có chuyện của Trương Hạo, hắn đúng là không ngại đi qua chơi, coi như trải nghiệm một lần, chẳng may phát động nhiệm vụ gì đó thì sao?

Tránh thoát khỏi tay nữ nhân viên, vỗ vỗ lên bờ mông đầy đặn của nàng.

Đường Tụng cười nói: “Hôm khác đi, hôm nay có việc.”

Nghe nói vậy, nữ nhân viên lập tức lộ ra vẻ thần vọng.

Khách hàng lớn trong tay nhờ mình kiếm vài soái ca qua chơi.

Vì kéo quan hệ với khách hàng lớn, cũng vì khoản phí phục vụ mà đối phương hứa hẹn.

Nữ nhân viên tự nhiên đã phát động toàn bộ mạng lưới quan hệ.

Đáng tiếc là tất cả những soái ca tìm được, đều không được coi trọng.

Khi đi dạo qua đây, vừa hay nhìn thấy Đường Tụng.

Nam sinh này tuyệt đối là người xuất chúng nhất nàng từng gặp.

Thân thể cao to cường tráng, tướng mạo tuấn mỹ, đôi mắt thanh tịnh sáng tỏ.

Trên người còn mang theo khí chất thoải mái lạnh nhạt.

Giống như là nam chính đi ra từ tiểu thuyết ngôn tình vậy.

Từ thẩm mỹ của nàng, quả thực là không có tì vết.

“Vậy hay là add wechat? Lần sau đến có thể tìm tôi.” Nữ nhân viên lấy điện thoại ra lắc lắc.

Đường Tụng không trả lời, hỏi ngược lại: “Ghế dài K32 ở đâu?”

“Hàng thứ hai bên phải sân khấu.” Nữ nhân viên chỉ chỉ, lại cười nói: “Tôi mang anh qua đi, vừa hay khách hàng tôi nói cũng ở khu vực đó. Soái ca, anh đi xem một chút, nếu phù hợp thì đi qua ngồi một chút.”

Nàng rất có tự tin với mấy vị khách kia, toàn là bạch phú mỹ chân chính.

Đến giờ chỉ có bọn họ chọn người.

Đường Tụng từ chối cho ý kiến, gật đầu.

Nữ nhân viên nhiệt tình dẫn đường.

Đường Tụng đi theo sau nàng, xuyên qua biển người.

Đi một đoạn liền có chút không đi nổi.

Đủ loại váy JK, váy đeo vay, váy công chúa, quây ngực, tất đen, chân trắng…

Tất cả nhao nhao dán vào hắn.

Lúc này là thời điểm đông khách nhất.

Phần lớn người đều đã hơi men say.

Nhìn thấy một nam thần như vậy xuất hiện, toàn bộ đều không chịu được.

Từng cái khuôn mặt khác biệt, mang theo thân thể thanh xuân bốc lửa.

Trong đôi mắt mang theo trêu chọc và mập mờ.

Mặc dù chưa chắc là xinh đẹp, nhưng dưới loại hoàn cảnh này, tựa như có thêm filter, nhìn cũng không tệ lắm.

Mùi thơm phức tạp tràn vào xoang mũi, Đường Tụng có chút bất đắc dĩ.

Thân là một ‘hiền giả’ mới phóng thích hai lần lên người Lý Nhã Lỵ, hắn có vẻ rất lạnh nhạt.

Đây là lần đầu hắn tới hộp đêm, cũng là lần đầu cảm nhận được bầu không khí này.

Nội tâm càng nhiều là tò mò và quan sát.

Nữ nhân viên lại biến sắc mặt, sợ con hàng cực phẩm này bị cướp mất.

“Nhường một chút! Nhường một chút!” Vừa hô vừa đẩy đám bitch này ra, kéo Đường Tụng đi.

Bình Luận (0)
Comment