Hộp đêm rất rộng rãi.
Tăng thêm bây giờ là thời điểm đông vui nhất, náo nhiệt nhất.
Nên đi một lúc lâu mới đến gần sân khấu.
“Soái ca, khách hàng của tôi ở bên kia, ba người đang uống rượu bên phải kia kìa. Tóc tím, mặc áo trắng váy đen.”
Đường Tụng nhìn qua bên đó.
Đều là cô gái khoảng 20, tướng mạo đều rất không tệ, cách ăn mặc thời thượng nóng bỏng, khí chất rất tốt.
Cho dù trong hộp đêm sắc màu rực rỡ này, cũng thuộc về loại bắt mắt.
Sau đó, ánh mắt hắn hơi co lại.
Vậy mà nhìn thấy 2 người quen.
Mặc dù chỉ là một bên mặt, nhưng Đường Tụng vẫn nhận ra các nàng.
Ngồi ở giữa, đối diện sân khấu, chính là Lý Mộc Tuyết mặc âu phục ngắn.
Ngồi cách nàng không xa, chính là Tiểu Tĩnh đã lâu không gặp.
Cũng không biết vì sao hai nàng lại quen biết nhau.
Tiểu Tĩnh có vẻ rất ngoan ngoãn, cúi đầu không nhúc nhích, rõ ràng là không quen với loại trường hợp này.
Trái lại thì Lý Mộc Tuyết có vẻ rất thong dong tự nhiên.
Nghiêng người nói chuyện với thanh niên đẹp trai đối diện, thỉnh thoảng lại chạm ly với mấy người trên ghế dài.
Dáng vẻ như nữ thần.
Phong thái rất giống với lần gặp nàng ở Giang Tiên Cư.
Đường Tụng nhíu mày, nội tâm rất khó chịu.
Bảo sao hôm nay không nhìn thấy nàng ở nhà, hóa ra chạy đến đây chơi.
Mặc dù nàng biểu hiện rất bình thường, cũng không có hành vi quá phận nào, nhưng đôi khi đến những nơi như này, đã nói lên thái độ của nàng không đứng đắn.
Nếu như không gõ một cái, khó đảm bảo ngày nào đó sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Dù sao cũng là cầu thủ dự bị của mình, tâm lý chiếm hữu của Đường Tụng cũng khiến hắn khó chịu.
Đúng lúc này.
“Keng, bạn phát động nhiệm vụ mới ‘vấn đáp thật giả’, mời tự kiểm tra.”
Nội dung: Với tư cách là cầu thủ dự bị, đồng thời là bạn thân của nhân vật ‘Lý Nhã Lỵ’, một số hành vi của Lý Mộc Tuyết khiến bạn bất mãn. Mời gửi tin nhắn, hỏi nàng đang làm gì.”
Ban thưởng: Không biết.
Chú: Hệ thống sẽ dựa vào câu trả lời của nàng để ban thưởng khác biệt, là thật hay là giả?
Đường Tụng nhíu mày, lại là ban thưởng không biết.
Hắn cầm điện thoại lên, mở khung chat của Lý Mộc Tuyết.
Tin nhắn gần nhất vẫn là sáng nay.
Lý Mộc Tuyết gửi một tấm ảnh chụp mặc đồ lót soi gương.
Đường Tụng ngẩng đầu nhìn Lý Mộc Tuyết, gửi tin qua: “Tiểu Tuyết, em đang ở đâu? Đang làm gì?”
Nhưng trong hoàn cảnh như hộp đêm này, hiển nhiên là nàng không thể nhìn thấy và trả lời ngay.
Đường Tụng cũng không vội, vẫn đi qua an ủi Trương Hạo trước đi.
…
“Hào phóng!”
“Cảm ơn Thạch công tử!”
“Cảm ơn lì xì của Thừa Vận ca ca!”
…
Năm cô gái chơi game với Thạch Thừa Vận, đã nhận được lì xì 1888.
Tính cả lúc trước, đêm nay đã kiếm được gần 3000.
Tự nhiên là rất vui vẻ.
Trần Giảo Giảo hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt.
Cảm giác tối nay có thể kiếm được một chiếc điện thoại quả táo.
Với lại nàng còn add wechat của vị Thạch công tử này, về sau ra ngoài cũng có tài liệu khoác lác.
Nàng quen biết cả con trai nhà tổng giám đốc giải trí Tinh Thành nha!
Lục Vân Phàm và Mã Giai Mộng vừa trở về từ sàn nhảy.
Thạch Thừa Vận đứng lên, tiện tay nắm hai cô gái chủ động nhất.
Cười nói: “Nào nào, hôm nay vui vẻ, chúng ta cùng uống rượu, lát nữa lại chơi trò khác, vẫn có lì xì.”
Mấy cô gái lập tức hoan hô.
Khi đi qua rót rượu, mới phát hiện hai chai rượu đã thấy đáy.
Toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía Trương Hạo vẫn đang uống rượu.
Sắc mặt Trần Giảo Giảo lập tức khó coi đến cực điểm.
Nàng bước nhanh lên, nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng.
Tràm giọng nói: “Trương Hạo, anh có ý gì? Ngại mình không đủ mất mặt sao?”
Trương Hạo rít một hơi thuốc lá, rất lưu manh nói: “Rượu không phải để uống sao?’
Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng với Trần Giảo Giảo, cũng không có hảo cảm gì với đám người ngu xuẩn này.
Cộng thêm đã uống đến chuếnh choáng, nói tới nói lui liền không còn cố kỵ.
“Anh!” Trần Giảo Giảo cảm thấy mặt mũi mất sạch.
Mã Giai Mộng vội vàng khuyên bảo: “Không sao không sao, chúng ta lại gọi thêm là được, không có bao nhiêu tiền.”
Mấy cô gái khác nhìn về phía Trương Hạo với ánh mắt chán ghét.
Trần Giảo Giảo nghiến răng nghiến lợi nói: “Trương Hạo! Anh chính là tên hề, anh biết không? Anh cút cho tôi! Tôi…”
Trương Hạo biết nàng muốn nói gì, liền nói trước: “Chúng ta chia tay đi.”
Coi như muốn chia tay, cũng là hắn nói trước.
Là nàng có lỗi với hắn, là hắn đá nàng.
Trần Giảo Giảo giống như không phản ứng kịp, khó tin nói: “Anh… anh lặp lại lần nữa?!”
“Tôi bảo cô cút ra khỏi thế giới của tôi, hiểu không?” Trương Hạo đặt mạnh ly xuống bàn, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Trần Giảo Giảo nắm chặt hay tai, móng tay như muốn đâm thủng lòng bàn tay mình.
Khuất nhục, nỗi giận, không hiểu, mê mang, hoảng loạn…
Nội tâm ngũ vị tạp trần, cảm giác như đang nằm mơ.
Người bạn trai ngoan ngoãn phục tùng của mình, sao lại nói ra những lời này?
Hơn nữa còn ở trường hợp này.
Đây hoàn toàn không phải Trương Hạo mà nàng biết.
Hắn hèn mọn, trung thực, nghe lời, chưa từng tức giận với nàng.
Nàng đã sắp quên, Trương Hạo cũng là một con người có cảm xúc.
Chú ý đến ánh mắt của đám bạn học cũ và Lục Vân Phàm, Thạch Thừa Vận.
Trần Giảo Giảo tức hổn hển kêu lên: “Là anh không xứng với tôi! Anh là tên nghèo hèn ngay cả tiền đặt cọc mua nhà cũng không kiếm nổi, là kẻ thất bại không có năng lực không có bản lĩnh, anh có tư cách gì đá tôi?”
Trương Hạo nhìn khuôn mặt ‘xấu xí vặn vẹo’ của Trần Giảo Giảo, nghe lời nói ác độc của nàng.
Cho dù đã bình thường trở lại, nhưng vẫn hơi đau lòng.
Đây dù sao cũng là 2 năm thanh xuân nha.
Bọn họ quen nhau trong một cuộc liên hoan với bạn bè, khi đó Trần Giảo Giảo mới tốt nghiệp đại học.
Trương Hạo nhờ vẻ ngoài không tệ, cộng thêm ân cần quan tâm, thuận lợi đến với nhau.
Giữa bọn họ cũng từng có giai đoạn ngọt ngào, từng có lãng mạn, từng có bất ngờ, từng có quan tâm, từng có không muốn xa rời.
Nhưng về sau, theo Trần Giảo Giảo nhờ quan hệ và tiến vào công ty nhà nước.
Thái độ của nàng đã bắt đầu thay đổi.
Không biết từ lúc này, quan hệ yêu đương của hai người trở nên dị dạng.
Giống như là hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
“Cô thay đổi rồi, cô bây giờ, khiến tôi thấy buồn nôn.” Trương Hạo nhìn Trần Giảo Giảo, nghiêm túc nói một câu.
Thạch Thừa Vận nghe vậy thì bật cười: “Ngại quá, ngại quá, lời này của cậu giống như phim truyền hình máu chó vậy, khiến tôi không nhịn được, hai người tiếp tục đi.”
Trương Hạo sầm mặt lạp, trực tiếp ném tàn thuốc qua: “xxx mẹ nó!”
Tàn thuốc mang theo tia lửa vừa hay đụng phải quần của Thạch Thừa Vận.
Bầu không khí trên ghế dài chợt cứng lại.
Lục Vân Phàm vội vàng vỗ vỗ tàn thuốc trên quần, vội vàng nói: “Thừa Vận, anh đừng giận, đều uống nhiều rồi, nói chuyện và làm việc hơi kích động thôi. Trương Hạo! Mau xin lỗi đi!”
Thạch Thừa Vận lạnh lùng nói: “Quần của tôi là bản giới hạn của Hermes, giá trị khoảng 40.000, bồi thường đi.”
Từ biểu hiện của Trần Giảo Giảo, có thể thấy Trương Hạo này chỉ là một tên loser nghèo hèn.
Đối mặt với loại người này, đánh hắn một trận, còn lâu mới bằng sỉ nhục hắn trên tiền tài.
Khóe miệng Trương Hạo giật một cái, lập tức mồ hôi lạnh đầy người.
Cũng tỉnh táo hơn phân nửa.
40.000 NDT, hắn cần tích lũy 1 năm trời.
Là một phần năm tiền cọc cho một căn nhà mà hắn vẫn mơ ước.
Cũng là toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn bây giờ.
Bởi vì Trần Giảo Giảo và gia đình nàng yêu cầu.
Hơn một tháng trước, hắn đã bỏ 50.000 để mua chiếc xe second-hand kia.
Trước mắt, thẻ ngân hàng + wechat + Alipay cũng chỉ có 40.000.
Ngheo chính là như vậy, ngay cả lật bàn cũng phải lo trước tính sau.