Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 544 - Chương 544: Quản Giáo Cho Tốt Vào

Chương 544: Quản giáo cho tốt vào Chương 544: Quản giáo cho tốt vào

Thấy Đường Tụng không trả lời, nữ nhân viên bên cạnh hơi gấp.

Tiến đến bên tai hắn, nói to: “Soái ca, khu ghế này toàn là kẻ có tiền, hôm nay đã gọi hai combo Thần Long. Anh đi qua làm quen một chút cũng không có hại, trước đó có hơn 10 người đi lên mà đều thất bại. Nhưng nếu là anh thì khẳng định không có vấn đề.”

Đường Tụng trầm ngâm giây lát, chỉ chỉ Lý Mộc Tuyết hỏi: “Cô quen vị mỹ nữ ngồi giữa kia không?”

Nữ nhân viên ngẩn người, nghiêm túc nói: “Đó là bạn của ông chủ chúng tôi, cũng là vị khách tôn quý nhất ghế dài kia. Anh tốt nhất là đừng có tâm tư khác, cẩn thận chọc giận người ta.”

Khóe miệng Đường Tụng giật một cái.

Lý Mộc Tuyết kinh như vậy từ bao giờ? Sao mình không biết?

Không chỉ quen biết nhiều nhú nhị đại, mà còn là bạn của chủ hộp đêm, vị khách tôn quý nhất.

Nhớ lần đầu mình gặp nàng.

Nàng vẫn chỉ là một nữ sinh bình thường có tướng mạo xinh đẹp và dáng người rất tốt.

Mình chỉ tặng nàng chiếc điện thoại, nàng đã hưng phấn như điên rồi.

Loại cảm giác tương phản to lớn này, trái lại còn khơi dậy lòng thăm dò của Đường Tụng.

“Như vậy đi, tôi đi qua ghế K32 chào hỏi bạn bè trước, lát nữa sẽ qua.”

Nữ nhân viên thở phào, cười tủm tỉm nói: “Được rồi, vậy tôi chờ cậu ở bên này.”

Nàng do dự một chút, liền hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Đường Tụng.

Thuận tay nhét danh thiếp vào túi Đường Tụng: “Có cơ hội hai chúng ta đi ăn khuya, cứ gọi là đến nha.”

Nói xong liền rời đi.

Lại bị người sàm sỡ, Đường Tụng bất đắc dĩ.

Rẽ một cái, đi đến ghế dài K32 ở đối diện.

Ánh mắt Đường Tụng rất tốt.

Cho dù tia sáng rất kém, nhưng vẫn nhìn thấy Trương Hạo đang kích động, cùng bầu không khí khẩn trương nơi đó.

Đối diện Trương Hạo là một cô gái hơi lùn mặc đồ hở rốn, Trần Giảo Giảo.

Đường Tụng từng nhìn ảnh trên điện thoại của Trương Hạo.

Với thẩm mỹ của hắn, đây là một cô gái quá bình thường như người qua đường, không xấu không đẹp.

Một bên khác ghế dài, một thanh niên mặc áo sơ mi hoa đang chỉ vào Trương Hạo, cười lạnh nói: “Bây giờ biết sợ rồi?”

Đường Tụng thấy thế, trực tiếp đi qua.

Đứng ở giữa đám người Trương Hạo và Thạch Thừa Vận, biểu cảm lạnh nhạt mà bình tĩnh.

Hắn vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn tất cả ánh mắt.

Cho dù là Trần Giảo Giảo cũng hơi bình tĩnh lại, thậm chí còn vô thức sửa sang tóc mình, bảo trì hình tượng.

Đường Tụng trực tiếp vỗ vỗ vai Trương Hạo: “Hạo Tử, vẫn ổn chứ?”

Trương Hạo thấy Đường Tụng xuất hiện, liền cúi đầu xuống.

Không biết vì sao, nội tâm hơi chua xót, đôi mắt cũng hơi ngứa.

Đường Tụng nắm chặt bả vai hắn, đấm đấm lên ngực hắn, cười nói: “Không phải chia tay thôi sao? Chuyện nhỏ, người tiếp theo sẽ tốt hơn.”

Khóe mắt Trần Giảo Giảo giật giật, nội tâm rất khiếp sợ.

Từ cách ăn mặc và khí chất, có thể nhìn ra rất nhiều thứ.

Nàng và Trương Hạo quen nhau lâu như vậy, cũng không biết Trương Hạo còn quen biết một nam sinh xuất chúng như vậy, hoàn toàn là hai thế giới.

Thạch Thừa Vận nghiền ngẫm nói: “Thế nào? Đây là chỗ dựa cậu gọi đến à?”

Đường Tụng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhàn nhạt gật đầu nói: “Phải.”

“Người bạn này của cậu làm hỏng chiếc quần trị giá 40.000 của tôi, hôm nay không bồi thường, vậy thì chờ vào cục cảnh sát đi.” Hắn lắc lắc điện thoại trong tay.

“Chỉ 40.000, rất rẻ, thanh toán thế nào? Đường Tụng liếc nhìn quần áo của hắn, không thèm để ý.

“Ha ha, sao cũng được.”

“Vậy wechat đi.”

Đường Tụng nói xong, sảng khoái quét 40.000 NDT.

Chuyển khoản còn ghi chú: “Làm hỏng quần nam Hermes bản giới hạn, bồi thường 40.000 NDT.”

Thạch Thừa Vận thu tiền, quét mắt nhìn Trương Hạo vẫn ngây ngốc tại kia.

Lạnh lùng nói: “Sau này ra ngoài cẩn thận một chút, làm việc đừng kích động, có vài người cậu không đắc tội nổi đâu.”

Sắc mặt Trương Hạo đỏ lên: “Mẹ nó, là mày kiếm chuyện trước!”

Đường Tụng trấn an hắn hai câu, xoay người bình tĩnh nói: “Tôi bồi thường rồi, anh cũng nên đưa quần cho tôi nhỉ?”

Thạch Thừa Vận kéo cổ áo sơ mi, ung dung nói: “Đọc nhiều tiểu thuyết não tàn quá rồi à? Muốn tôi cởi quần ở đây? Cho cái địa chỉ đi, tôi sẽ gửi quần cho, sửa xong vẫn có thể mặc nha.”

Đường Tụng thản nhiên nói: “Mặc thì không cần, tôi chỉ mang đi giám định, xem chiếc quần này bao nhiêu tiền. Nếu như không khớp với giá trị, anh đã cấu thành tội dọa dẫm bắt chẹt, tôi sẽ khởi tố anh. Chuyển khoản cũng có ghi chú rồi, còn có rất nhiều người làm chứng, anh đừng hòng chống chế.”

Nghe vậy, Thạch Thừa Vận hơi cứng lại.

Đến hộp đêm chơi, rất nhiều người đều xài hàng pha ke hạng A.

Dù sao cũng nhiều người, với lại thỉnh thoảng còn uống say.

Nếu không cẩn thận làm hỏng, làm mất, vậy thì tổn thất lớn.

Chiếc quần này của hắn cũng vậy.

Huống hồ cho dù là hàng thật, thì chiếc quần này cũng chỉ hơn 20.000 mà thôi.

Vừa rồi chỉ là hù dọa Trương Hạo.

Dù sao một tiểu nhân vật cũng không có dũng khí trở mặt với hắn.

Giờ phút này đối mặt với Đường Tụng, khó tránh khỏi có hơi chột dạ.

Nhưng hắn chưa bao giờ là kẻ chịu thua thiệt, thản nhiên nói: “Vậy thì chờ cầm quần đi giám định đi.”

Quay đầu trực tiếp vứt quần đi, tên này lấy gì giám định?

“Anh muốn chơi xấu?” Ánh mắt Đường Tụng trở nên sắc bén.

Lục Vân Phàm thấy thế, đành phải đứng dậy: “Việc hôm nay là hiểu lầm, Trương Hạo cũng là khách tôi mời đến, chúng ta ngồi xuống uống một ly, có chuyện gì từ từ nói.”

Tiếp đó lại nói với Đường Tụng: “Người anh em, mọi người đều lăn lộn ở Yến Thành, sau này khó tránh khỏi gặp nhau, làm người lưu lại một đường, sau này dễ nói chuyện. Cha của Thừa Vận là tổng giám đốc giải trí Tinh Thành, mẹ làm ở tập đoàn Tinh Thành.”

Hắn nói hết lời, yên lặng chờ Đường Tụng trả lời.

Người Yến Thành, rất ít người không biết sức nặng của hai công ty này.

Nhất là tập đoàn Tinh Thành.

Nhìn Đường Tụng trả tiền sảng khoái như vậy, còn có bộ quần áo trên người, rõ ràng cũng là người có thân phận.

Hắn tin đối phương sẽ hiểu được lấy hay bỏ.

Đường Tụng ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Thừa Vận, trực tiếp hỏi: “Anh tên gì?”

Thạch Thừa Vận cúi đầu cười, không thèm trả lời.

Lục Vân Phàm đành phải đáp thay: “Thạch Thừa Vận. Tôi không lừa cậu, trong vòng tròn của Yến Thành, có rất nhiều người biết Thừa Vận.”

Đường Tụng gật đầu: “Thì ra là công tử nhà Thạch Kính Vũ, anh kém hơn ông ta nhiều lắm.”

Thạch Kính Vũ làm người khôn khéo, tâm tư kín đáo, lòng dạ rất sâu. Giải trí Tinh Thành cũng quật khởi trên tay người anfy.

So với Thạch Kính Vũ, Thạch Thừa Vận này đúng là kém rất nhiều.

“Con mẹ mày muốn chết!” Thạch Thừa Vận nghe thấy thế, trực tiếp xù lông.

Cầm chai rượu lên định ra tay.

Lục Vân Phàm lập tức cản lại, một khi đánh nhau, tính chất sẽ khác biệt, mà hắn sắp kết hôn, không muốn dính vào mấy chuyện thế này.

“Được rồi, không thể câu thông với loại người này, tôi trực tiếp tìm Thạch Kính Vũ, để ông ta quản giáo con trai mình.”

Đường Tụng đeo tay nghe chống ồn, rồi gọi cho Thạch Kính Vũ.

Người chung quanh nghe vậy thì đều hơi sững sờ.

Vị này có chút mạnh miệng nha!

12 giờ đêm, tìm tổng giám đốc giải trí Tinh Thành?

Điện thoại vang một lúc mới kết nối.

“Đường tiên sinh, có chuyện gì gấp sao?” Giọng nói của Thạch Kính Vũ truyền ra, cho dù bị đánh thức thì cũng không có vẻ gì là tức giận, mà chỉ có bình tĩnh.

Đường Tụng nói thẳng: “Thạch tổng, tôi bị một người tên là Thạch Thừa Vận dọa dẫm bắt chẹt 40.000 ở hộp đêm M2D, anh ta nói mình là con trai của ông.”

Đầu dây bên kia yên lặng một chút.

Thạch Kính Vũ trầm giọng nói: “Đường tiên sinh, tôi sẽ xử lý tốt, hôm khác sẽ dẫn tên nhãi này đến xin lỗi cậu.”

“Vậy thì không cần, chỉ hi vọng ông quản giáo tốt một chút.”

“Được!” Thạch Kính Vũ nói một tiếng xin lỗi, trực tiếp cúp máy.

Người chung quanh nghe Đường Tụng nói chuyện, biểu cảm đều rất quái dị.

Nhìn giọng điệu và tư thế nói chuyện, có vẻ như là thật.

Trương Hạo ngây ngốc nhìn một màn này, cũng hơi mơ hồ. Cho dù không biết giải trí Tinh Thành, thì hắn cũng có thể nhìn ra rất nhiều thứ từ thái độ của những người khác. Hắn cũng biết gia đình của Đường Tụng, biết Đường Tụng chỉ dựa vào bản thân mình, cho dù là tuổi trẻ tài cao, thì cũng không thể quen biết tổng giám đốc đối phương chứ?

Ánh mắt Thạch Thừa Vận biến ảo một trận, đang định nói gì đó.

Màn hình điện thoại trong tay sáng lên, điên cuồng rung động.

Cầm lên xem, đúng là cha gọi đến.

Nội tâm Thạch Thừa Vận mát lạnh.

Hắn biết quy luật làm việc và nghỉ ngơi của cha mình, thời gian này tuyệt đối đã ngủ.

Bây giờ đột nhiên gọi qua, chỉ có thể là vì chuyện vừa rồi.

Hắn cắn răng, trực tiếp bước nhanh rời khỏi ghế dài.

Hắn rất phách lối, nhưng mà phải xem đối phương là ai.

Đối mặt với Tô Thành, hắn phải thu liễm.

Hiện giờ chạm phải một người cùng cấp bậc với cha mình, thậm chí còn cao hơn.

Ở lại đây cũng là tự rước lấy nhục.

Bình Luận (0)
Comment