Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 575 - Chương 575: Con Gái Ngoan

Chương 575: Con gái ngoan Chương 575: Con gái ngoan

“Chị Mộc Tuyết, bên này.” Bạch Tĩnh chờ trong sảnh một lát, liền bước nhanh lên đón tiếp.

Lý Mộc Tuyết đi giày cao gót, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp và dáng người xuất chúng.

Vô cùng bắt mắt trong đại sảnh.

Ôm Bạch Tĩnh một cái, Lý Mộc Tuyết khen cách ăn mặc của nàng hôm nay.

Trong mắt mang theo vẻ hâm mộ không dễ phát hiện.

Đây là váy lễ phục Chanel, giá bán khoảng 110.000+, đẹp khiến người ta run sợ.

Là quần áo nàng mơ cũng muốn mua.

Đây mới là bạch phú mỹ chân chính, cho dù gia đình sắp phá sản, nhưng vẫn còn một đống hàng xa xỉ.

Là nàng không so được.

Hai người đi vào thang máy, soi soi gương.

Lý Mộc Tuyết dần dần lấy lại tự tin.

Lấy điện thoại ra chụp tấm ảnh.

Đây không phải là lần đầu nàng đến khách sạn 5 sao, nhưng trước kia đều là đến làm việc.

Nhiều lắm là ăn bữa cơm trong sảnh tiệc đứng.

Cho đến giờ vẫn chưa từng tham gia tiệc rượu cao cấp như vậy.

Ngoại trừ lòng tò mò và hư vinh quấy phá ra, nàng cũng thật sự muốn dung nhập vào vòng tròn cao hơn.

Nâng cao tầm mắt và kiến thức của mình.

Đi vào trong sảnh Tinh Quỹ.

Bạch Tĩnh kéo Lý Mộc Tuyết đi về phía khu ngắm cảnh.

Miệng còn nói: “Chị Mộc Tuyết, chị phải làm chứng cho em! Em nói với cha là Đường Tụng ca ca sẽ giúp nhà mình, nhưng ông ấy lại không chịu tin.”

Lý Mộc Tuyết quét mắt qua hội trường, thuận miệng đáp: “Không có vấn đề, chỉ cần Đường Tụng chịu ra tay, tuyệt đối không còn vấn đề gì.”

“Chị Mộc Tuyết, Đường Tụng ca ca trừ quán cà phê ra thì còn làm gì khác sao? Vừa rồi cha em hỏi, nhưng em không biết, nên ông ấy càng không tin em.”

“Anh ấy…” Ánh mắt Lý Mộc Tuyết lấp lóe, không biết trả lời thế nào.

Nàng đúng là không rõ lắm.

Lỵ Lỵ và nàng rất thân, nhưng Lỵ Lỵ lại không thèm quan tâm mấy thứ này.

Nàng lại không có thân phận và lập trường để hỏi mấy chuyện này.

Đúng lúc này, tiếng nhạc nhu hòa chợt dừng lại.

“Các vị khách quý, hoan nghênh tham dự tiệc rượu ngày hôm nay.”

Một giọng nói quen thuộc truyền ra từ âm hưởng.

Để hai người đồng thời dừng bước.

“Thân là chủ nhân nơi đây, đầu tiên là cảm ơn mọi người đã tin tưởng và ủng hộ chúng tôi. Có thể phục vụ…”

Các nàng kinh ngạc nhìn ngó bốn phía.

Rất nhanh đã dừng lại trên người một bóng dáng cao to thẳng tắp.

Hắn mặc âu phục màu xám đậm, đứng giữa đám người, tay cầm một chiếc micro.

Nói chuyện lời ít mà ý nhiều, rõ ràng sáng tỏ, giọng nói còn mang theo chân thật và nhiệt tình.

Đầu tiên là giới thiệu công trình phục vụ của khách sạn.

Lại chia sẻ một ít ví dụ thành công, điểm sáng và kế hoạch tương lai.

Thỉnh thoảng còn tương tác vài câu với khách quý chung quanh, nói đùa vài câu không ảnh hưởng đến toàn cục.

Làm bầu không khí rất nhiệt liệt.

Bạch Tĩnh chớp chớp mắt, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên và mừng rỡ.

Vậy mà lại gặp Đường Tụng ca ca ở đây!

Nàng vốn còn đang buồn bực, làm sao để cha yên tâm, lần này coi như ổn!

Tiếp đó, nàng liền kéo tay Lý Mộc Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng: “Chị Mộc Tuyết, là Đường Tụng ca ca nha! Thì ra anh ấy là ông chủ nơi này? Quá lợi hại! Chúng ta đi qua đi, thuận tiện dẫn anh ấy đi gặp cha em.”

Mặc dù nàng vẫn luôn cảm thấy Đường Tụng là một người rất ưu tú, nhưng không ngờ hắn lại là chủ của khách sạn 5 sao nổi tiếng này.

Bảo sao đám người Ninh Hân lại cung kính với hắn như vậy.

Bảo sao hắn nói có thể giải quyết được chuyện công ty nhà nàng.

“Ừm.” Lý Mộc Tuyết gật đầu.

Nàng liếm môi một cái, thân thể hơi run lên, hai chân như nhũn ra, có chút khó kiềm chế được.

Đây là một Đường Tụng mà nàng chưa từng nhìn thấy.

Trên người tản ra một loại hào quang cuốn hút.

Một người đàn ông như vậy, nếu có thể ngủ một đêm, vậy cuộc đời này cũng viên mãn.

Lý Mộc Tuyết sửa sang lại vạt áo và tóc, rồi hơi căng thẳng mà đi về phía Đường Tụng.

Bạch Thành Lâm đã thấy con gái mình từ lâu, cũng thấy cô gái xinh đẹp gợi cảm bên cạnh.

Ông thở sâu, bắt đầu suy nghĩ nên dùng từ ngữ và biểu cảm gì.

Nội tâm ông vẫn luôn ôm lấy một tia may mắn.

Chẳng may có thể được nhận được đầu tư từ Tự Nhiên thì sao?

Âm hưởng truyền đến âm thanh.

Bạch Thành Lâm liền thấy hai người đứng yên tại đó.

Ánh mắt nhìn thẳng về phía bên kia.

Quả nhiên, loại soái ca đỉnh cấp này, cộng thêm thân phận và địa vị, cực kỳ hấp dẫn nữ sinh.

Không chỉ Bạch Tĩnh và Lý Mộc Tuyết, mà hầu như tất cả nữ giới trong hội trường đều nhìn chằm chằm vào vị kia.

Ngay sau đó, Bạch Thành Lâm chợt kinh ngạc.

Hai người vậy mà đi thẳng về bên kia, hơn nữa còn là Bạch Tĩnh dẫn đầu.

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của ông.

Con gái mình dù rất hoạt bát, nhưng chưa bao giờ to gan như vậy.

Cũng may, Bạch Tĩnh và Lý Mộc Tuyết chỉ dừng lại tại gần đó.

Cũng không lỗ mãng mà đi vào đó.

Bạch Thành Lâm vẫn rất vui vẻ.

Cũng tốt, để cho con gái biết, cái gì mới gọi là xuất chung.

Người thanh niên theo đuổi con gái, làm sao có thể so sánh được chứ?

Theo Đường Tụng cảm tạ lần nữa, lời chào mừng cũng đã đến hồi cuối.

Hắn trả micro lại cho nhân viên.

Đang định ngồi xuongs, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Đường Tụng ca ca!”

Đường Tụng nhìn qua, liền thấy Tiễu Tĩnh mặc váy trắng ngọt ngào, và Lý Mộc Tuyết ăn mặc thời thượng gợi cảm.

Các nàng đứng song song dưới ánh đèn lưu ly, lộ ra vô cùng xinh đẹp.

Chú ý đến ánh mắt của hắn, Tiểu Tĩnh ra sức vẫy tay.

Đường Tụng nói tiếng xin lỗi, rời khỏi khu nghỉ ngơi, cất bước đi đến trước mặt hai người.

Cười nói: “Tiểu Tĩnh, Tiểu Tuyết, sao lại chạy đến đây rồi?”

Lý Mộc Tuyết nhìn mặt Đường Tụng, yết hầu nhấp nhô, có chút khẩn trương.

Bạch Tĩnh thì lại rất thả lỏng, nàng tiến lên kéo tay Đường Tụng.

Hưng phấn nói: “Em đã đến từ lâu rồi, nhưng trước đó không nhìn thấy anh. Chị Mộc Tuyết nghe nói em ở bên này, cho nên cũng đến chơi. Đúng rồi, Đường Tụng ca ca, khách sạn này là của anh sao?”

Đường Tụng gật đầu, vuốt tóc nàng nói: “Lúc nãy bàn chuyện với khách, nên không thấy là đúng. Đã đến thì chơi đi, cần gì cứ nói với nhân viên.”

Bạch Tĩnh cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay trên đầu, chú ý đến ánh mắt của người chung quanh, thì có hơi thẹn thùng.

Nhăn nhó một cái, nói nhỏ: “Đường Tụng ca ca, cha em ở bên kia. Anh có muốn đi qua đó một chuyến không? Tâm sự chuyện công ty. Gần đây cha em rất buồn rầu, có thêm rất nhiều tóc bạc.”

Đường Tụng nhìn theo ngón tay nàng, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang giơ chén rượu, ngẩn người trước cửa sổ.

“Có thể, đi thôi.” Đường Tụng mỉm cười, dẫn hai người đi qua bên khu ngắm cảnh.

Khương Hữu Dung ở sau lưng thì yên tĩnh nhìn một màn này, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.

Khóe mắt Bạch Thành Lâm run rẩy, ánh mắt đờ đẫn.

Ông nghĩ mãi không rõ, vì sao chỉ chớp mắt, con gái đã lôi lôi kéo kéo với vị kia rồi.

Nhìn động tác còn rất thân mật, có chút giống với cặp tình nhân mới yêu đương.

Ông cắn cắn bờ môi, hoài nghi mình uống nhiều nên nhìn nhầm.

Cảm giác đau nhói khiến ông tỉnh lại, vốn còn chút men say, nhưng giờ đã biến mất sạch.

Nhìn ba người đang đi về phía này.

Trong mắt ông lộ ra hào quang nóng bỏng.

Ông còn có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mình, có thể cảm giác được máu nóng đang tuôn trào.

“Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.”

(Núi lại núi khe lại khe ngỡ là không có đường, liễu rậm hoa tươi lại có làng)

“Thì ra con gái của mình còn có quan hệ như vậy?!”

Điều này làm ông có loại cảm giác như trúng xổ số.

Rất nhanh, Bạch Tĩnh đã kéo Đường Tụng đi tới, trên mặt còn cười tươi như hoa.

Nàng chủ động giới thiệu: “Ba ba, đây chính là Đường Tụng ca ca và chị Mộc Tuyết.”

Khóe mắt Bạch Thành Lâm nhảy lên mấy cái, suýt nữa kêu lên.

“Con gái ngoan, con đúng là phúc tinh của cha!”

Sắc mặt ông đỏ ửng, vươn tay nắm chặt tay Đường Tụng.

Giọng nói có hơi run run: “Đường… Đường tiên sinh, tôi là Bạch Thành Lâm, không ngờ Tĩnh Tĩnh và anh… lại có quan hệ tốt như vậy, thật sự là vinh hạnh!”

Đường Tụng cười lễ phép: “Chú Bạch không cần khách khí, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, chú cứ gọi tên tôi là được.”

Hai người buông tay ra.

“Chuyện này…” Bạch Thành Lâm chỉ do dự một chút, liền đồng ý: “Được! Vậy tôi không khách khí với cậu! Đường Tụng, cậu thật sự là tuấn tú lịch sử, tuổi trẻ tài cao! Tĩnh Tĩnh có một người bạn như cậu, tôi cũng an tâm, sau này không cần lo lắng cho con bé.”

Bình Luận (0)
Comment