Bốn người ngồi xuống salon.
Tiểu Tĩnh và Lý Mộc Tuyết ngồi hai bên Đường Tụng.
Phục vụ đã đưa trái cây và rượu lên.
Bạch Thành Lâm nói chuyện rất nhiệt tình thân thiết, giống như là trưởng bối trong nhà.
Lý Mộc Tuyết chủ động giúp Đường Tụng rót rượu nhẹ, đưa vào tay hắn.
Bốn người cụng ly.
Trò chuyện vài câu.
Bạch Thành Lâm nhìn ba người đối diện, trong đầu chợt nhớ đến tấm ảnh Tô Thành gửi.
Bởi vì góc độ chụp, và vấn đề tia sáng, nên lúc trước ông không nhận ra.
Một cô gái khác không phải là vị Lý Mộc Tuyết này sao?
Nội tâm thì đang suy nghĩ, nhưng mặt ngoài thì Bạch Thành Lâm vẫn bình tĩnh như thường.
Với tướng mạo và tài lực của Đường Tụng, nếu nói hắn là một người đàn ông tốt, chung thủy một lòng thì là không thực tế.
Chuyện này không thể vội, hiện giờ quan trọng nhất là ổn định quan hệ, chậm rãi mưu tính.
Tĩnh Tĩnh và Đường Tụng thân thiết như vậy, lại còn rất thích Đường Tụng, sau này chưa chắc đã không có cơ hội.
Ông kỳ vọng với con gái mình là, không lo cơm áo, tự do tài chính, bình an vui vẻ cả đời.
Cũng hi vọng đời sau của con gái có thể đứng ở tầng lớp cao hơn.
Nếu như có thể tiến tới với vị Đường tiên sinh này, vậy tất cả đều là thuận lý thành chương.
Về phần hôn nhân, có tự nhiên là tốt nhất, cũng cần phải tranh thủ và nỗ lực.
Coi như không có, vậy chỉ cần có đủ lợi ích và bồi thường, vậy không phải là không thể tiếp nhận.
Ngay cả ông cũng không sạch sẽ gì, cũng đã gặp rất nhiều chuyện như vậy, cũng đã có tâm lý từ trước.
Bạch Tĩnh là một cô gái thông minh, biết cha mình quan tâm nhất là cái gì.
Nàng liền nhìn Đường Tụng với đôi mắt sáng long lanh, nói khẽ: “Đường Tụng ca ca, em nói với cha là anh sẽ giúp Ưu Tố giải quyết vấn đề tiền bạc, nói nhiều lần mà ông ấy vẫn không tin, cho nên em không thể làm gì khác hơn là kéo anh đến.”
“Cái này… là lỗi của cha, lỗi của cha.” Bạch Thành Lâm cười xấu hổ.
Lại nghĩ đến chuyện mình an bài cho Bạch Tĩnh xem mắt với Tô Thành, nội tâm đột nhiên khẩn trương.
Ông thở sâu, bắt đầu điều chỉnh lại tâm lý, cân nhắc ngôn từ.
“Đường Tụng, trước đó Tĩnh Tĩnh chưa nói kỹ về tình hình của cậu. Tôi cũng không rõ chuyện của hai người, nên không phán đoán chính xác. Hi vọng cậu đừng để ý, tôi tự phạt một ly.”
Bạch Thành Lâm đỏ đầy một ly Whisky, sau đó liền uống ‘ừng ực’.
Đường Tụng còn không hiểu rõ lắm về chuyện Bạch Tĩnh gặp khó, liền vỗ vỗ chân nàng: “Là chuyện gì?”
Tiểu Tĩnh cảm nhận được ấm áp từ trên đùi, mặt hơi đỏ lên.
Liếc trộm cha mình một cái, liến tiến đến bên tai Đường Tụng.
Nàng nói qua về tình hình khó khăn của gia đình, và chuyện Tô Thành.
Bao quát cả cha đầu tư bị lừa, và trên mạng nói xấu.
Tâm tư nàng rất ngây thơ ngay thẳng, cũng không cân nhắc quá nhiều.
Bạch Thành Lâm lại luôn chú ý biến hóa của Đường Tụng.
Mặc dù biết một đại nhân vật như vậy không cần lừa gạt một cô bé, nhưng đây dù sao cũng là bước ngoặt duy nhất của ông, nên không khỏi khẩn trương.
Chẳng may người ta đột nhiên đổi ý thì sao?
Dù sao cục diện của Ưu Tố bây giờ cũng rất rối rắm, cần một khoản tiền lớn mới có thể cứu sống.
Đường Tụng trầm ngâm giây lát, nói: “Chú Bạch yên tâm, chuyện này rất dễ giải quyết. Đầu tiên là vấn đề tài chính từ khoản vay ngân hàng và tài chính bên cung ứng. Tôi có thể cung cấp cho chú hai phương án giải quyết, chú xem cái nào tốt hơn.”
Nghe vậy, Bạch Thành Lâm kích động đến đỏ mặt, hai tay nắm chặt.
Ông đè nén nội tâm mừng như điên, khẩn trương nói: “Mời nói.”
Đường Tụng điều chỉnh tư thế ngồi: “Thứ nhất, tôi có thể cung cấp cho chú một khoản vay không lãi suất. Số tiền này đủ để chú trả hết nợ nần, thời gian trả tiền thì do chú quyết định.”
“Thứ hai, áp dụng phương thức tăng đầu tư để khuếch trương cổ phần, coi như là đầu tư bình thường vào Ưu Tố, thu hoạch tỷ lệ cổ phần tương ứng.”
Bạch Thành Lâm không hề do dự, trực tiếp mở miệng: “Phương án thứ hai! Chúng tôi có thể xác định lại giá trị thực của Ưu Tố lần nữa. Ăn ngay nói thật, Ưu Tố bây giờ đang gặp khó khăn chưa từng có, bản thân tôi và công ty đều nợ rất nhiều. Chúng ta có thể tính theo giá trị thấp nhất, sẽ không để cậu thua thiệt.”
Có thể được Đường Tụng giúp đỡ, đó đã là vui mừng bằng trời rồi, ông không ngại làm ra nhượng bộ.
Nếu như không có tài chính mới, không lâu sau, 14 cửa hàng sẽ không thể kinh doanh bình thường.
Đến khi đó chính là gán nợ, phá sản và đóng cửa.
Ngoại trừ công ty ra, ông cũng sẽ gánh chịu không ít nợ nần.
Nếu như công ty đóng cửa, đám chủ nợ kia cũng sẽ không bỏ qua cho ông.
Thật sự là bước đường cùng rồi, đó là cũng vì sao ông lại phải ly hôn với vợ.
Đường Tụng xuất hiện, không chỉ cứu công ty của ông, cũng cứu vãn gia đình ông.
Đường Tụng gật đầu nói: “Chú Bạch không cần ép giá, chú là cha Tiểu Tĩnh, cứ tính theo giá trị thực là được. Số tiền thừa ra, coi như là quà cho TIểu Tĩnh đi.”
Hắn cũng không để ý chút tiền này, cũng không quan tâm mấy tiệm salon tóc và spa như Ưu Tố.
Hắn sảng khoái như vậy, hoàn toàn là nể mặt Tiểu Tĩnh.
Nghe Đường Tụng nói vậy, Lý Mộc Tuyết nắm chặt tay lại.
Nội tâm vừa chua vừa chát, lại không thể làm gì.
“Đường Tụng ca ca…” Tiểu Tĩnh rất cảm động, khóe mắt đã có ánh lệ.
Nàng cũng không ngốc, tự nhiên biết đây không phải là số tiền nhỏ.
Lấy ra một khoản tiền mặt lớn như vậy trong một lần, là một sự kiện không đơn giản với tất cả các xí nghiệp.
Những họ hàng thân thích kia, vừa nghe thấy bọn họ gặp khó khăn thì đã bắt đầu xa lánh họ.
Những người gọi là ‘bạn tốt’ của cha, cũng đều tránh không gặp.
Nàng lau lau khóe mắt, hơi nâng người, hôn lên mặt Đường Tụng một cái: “Cảm ơn Đường Tụng ca ca, anh thật tốt!”
Đường Tụng véo véo khuôn mặt ngọt ngào của nàng, vươn tay để lộ chiếc đồng hồ sáng loáng.
“Chiếc đồng hồ này là em tặng anh, đúng rồi, điện thoại và tai nghe anh đang dùng cũng là em tặng, coi như là báo đáp lại em đi.”
Lúc này Tiểu Tĩnh mới chú ý đến đồng hồ trên tay Đường Tụng, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.
Đường Tụng quý trọng món quà của nàng, để nàng vô cùng vui sướng.
Ánh mắt Bạch Thành Lâm sáng rực, nội tâm như dời sông lấp biển.
“Tuyệt đối không ngờ được, con gái của lão Bạch mình lại là cao thủ đầu tư!’
Ông vẫn còn nhớ chiếc đồng hồ này, khi đó con gái làm nũng giả ngây thơ rất lâu, mới lấy được 300.000 từ chỗ mẹ để mua nó.
Ông vốn cho rằng con gái mua làm quà sinh nhật mình.
Không ngờ lại tặng cho người khác.
Khi đó ông còn vì thế mà buồn bực mấy ngày.
Nhưng bây giờ xem ra, thật sự là không thể tốt hơn!
Ông nắm chặt tay, nói: “Như vậy đi, tôi sẽ chuyển phần tài chính này thành cổ phần, rồi sang tên cho Tĩnh Tĩnh! Coi như là quà của cậu tặng cho con bé!”
Đường Tụng ngẩn người, lập tức hiểu ý của đối phương.
Từ góc độ của Bạch Thành Lâm, ông hiển nhiên không hi vọng để lại một ấn tượng tham lam.
Lo lắng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của mình và Tiểu Tĩnh.
Hành động này, còn có thể làm tình cảm hai người sâu sắc hơn.
Bạch Tĩnh ôm lấy cánh tay Đường Tụng, lắc đầu nói: “Ba ba, con mới không cần cổ phần, tôi không hiểu mấy thứ này, cho con làm gì? Phải cho Đường Tụng ca ca mới đúng.”
“Tĩnh Tĩnh, con cũng lớn rồi, hai năm nữa là tốt nghiệp, tìm hiểu trước một thời gian cũng tốt.” Bạch Thành Lâm liếc mắt ra hiệu với con gái.
Đường Tụng vỗ vỗ chân Tiểu Tĩnh, nâng ly cười nói: “Chú Bạch, vậy quyết định thế đi, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Bạch Thành Lâm lập tức nâng ly.
Keng…
Rượu lạnh buốt vào cổ họng, nội tâm Bạch Thành Lâm lại càng ngày càng nóng bỏng.
Cả người như có vô vận sức sống.
Cảm xúc bị đè nén hơn 2 tháng nay, lúc này đã được phát tiết.
Từ nay về sau, nhà họ sẽ nghênh đón cơ hội to lớn.
Công ty được cứu, không cần ly hôn, tương lai của con gái cũng ổn.
Tất cả đều sẽ trở về quỹ đạo, càng ngày càng tốt hơn.