Lý Mộc Tuyết yên tĩnh nhìn bọn họ, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt.
Nội tâm lại phức tạp đến cực điểm.
“Khi nào mình mới có đãi ngộ như vậy?”
Đường Tụng giống như luôn hào phóng như vậy, luôn rất rộng rãi với các cô gái mình thích.
Cho Lỵ Lỵ đãi ngộ cao cấp nhất, nhà đẹp xe sang tiện tay là tặng.
Vì em gái Bạch Tĩnh còn chưa lên giường này mà vung tiền như rác.
Nhưng nàng cũng tự hiểu lấy mình.
Biết khi mới tiếp xúc thì mình dùng thủ đoạn quá ‘trà xanh’, quá tâm cơ.
Để lại cho hắn ấn tượng cực kém.
Sau này muốn thay đổi lại, thật sự là quá khó.
Đáng ăn mừng là.
Đường Tụng đã từng nói hơi thích mình.
“Có lẽ, mình bây giờ cũng có một chút xíu địa vị ở trong lòng Đường Tụng nhỉ?”
Bạch Thành Lâm đặt chén rượu xuống, lại đồ đầy, rồi phấn chấn nói: “Đường Tụng, khoản đầu tư này tôi tuyệt đối sẽ không để cậu thua thiệt! Ưu Tố sẽ càng ngày càng phát triển.”
“Ba ba, gan cha không tốt, đừng uống rượu nồng độ cao như vậy.” Bạch Tĩnh hơi đau lòng, liền đè ly lại, lấy một ly cocktail có nồng độ cồn thấp hơn.
“Được được! Nghe con hết!” Bạch Thành Lâm vội vàng nhận lấy, mặt mũi tràn đầy tươi cười.
Mấy người lại hàn huyên vài câu.
Bạch Thành Lâm giống như nhớ ra gì đó, thành khẩn nói: “Còn có một việc. Đoạn thời gian trước, sau khi tôi bị lừa, một người quen đã đến tìm tôi hợp tác, lợi nhuận rất cao. Bởi vì nóng lòng tìm tài chính nên tôi đã đồng ý. Nhưng hạng mục vừa bắt đầu ở một chi nhánh, thì đã bị người tố cáo đến cục quản lý giám sát thị trường.”
“Giấy phép hành nghề cơ cấu chữa bệnh của người này là giả. Cũng vì thế mà công ty lại tổn thất thêm một khoản tiền lớn, còn khiến cho tất cả chi nhánh bị liên lụy. Trên internet cũng đang điên cuồng đưa tin tức tiêu cực. Nhưng chúng tôi chỉ mới bắt đầu làm chưa được 2 ngày, chỉ sử dụng mấy dụng cụ chăm sóc da.”
Đường Tụng gật đầu, đây cũng là một vấn đề.
Nếu như không xử lý những tin tức này, vậy Ưu Tố khó xoay người.
Suy nghĩ một chút, Đường Tụng nói: “Chú Bạch đừng lo, tôi sẽ xử lý.”
Chờ nhiệm vụ ‘giải trí Tinh Thành biến động’ kết thúc, hắn định khống chế toàn bộ giải trí Tinh Thành.
Đến khi đó, hoàn toàn có thể lợi dụng sức ảnh hưởng của công ty này, phối hợp với truyền thông Móc Câu, giải quyết vấn đề dư luận.
“Được được! Rất cảm ơn!” Bạch Thành Lâm vội vàng gật đầu, lại mời Đường Tụng một ly.
Bốn người lại ngồi nói chuyện một lúc.
Bạch Thành Lâm sắc mặt ửng đỏ nói: “Đường Tụng, cậu là chủ nhân bữa tiệc này, nhất định rất bận. Không cần ngồi với chúng tôi, đi chiêu đãi khách quý đi.”
Đường Tụng liếc nhìn Tiểu Tĩnh và Lý Mộc Tuyết, cười nói: “Được, vậy lát nữa chúng ta lại trò chuyện.”
Lý Mộc Tuyết há to miệng, rất muốn đi theo Đường Tụng để tăng kiến thức, tăng danh tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
Dù sao danh bất chính, ngôn bất thuận, đến lúc đó cũng không biết giới thiệu nàng thế nào.
Ba người đưa mắt nhìn Đường Tụng rời đi.
Lý Mộc Tuyết chỉ chỉ Khương Hữu Dung ở bên kia, nhỏ giọng hỏi: “Chú Bạch, cô gái mặc áo sơ mi trắng và váy kia là ai?”
Nàng vẫn nhớ rõ, cô gái này ngồi ngay cạnh Đường Tụng.
Chỉ là trước đó không có cơ hội nghe ngóng mà thôi.
Ánh mắt Bạch Thành Lâm lóe lên một tia kinh sợ: “Là chủ tịch địa sản Thịnh Nguyên, Khương Hữu Dung.”
“Ah…” Lý Mộc Tuyết lập tức thu tay lại, cúi đầu xuống, ánh amwts lấp lóe.
Nàng cũng không xa lạ gì địa sản Thịnh Nguyên.
Hiện giờ nàng và Lỵ Lỵ đều ở Thịnh Nguyên Danh Dinh do địa sản Thịnh Nguyên khai phát.
Đây là công ty địa sản hàng đầu tỉnh, cũng rất nổi tiếng trong cả nước.
Loại xí nghiệp bá chủ này, mạnh hơn Tự Nhiên mấy lần.
Chủ tịch của địa sản Thịnh Nguyên, là tồn tại mà nàng không thể trêu vào.
Thậm chí làm quen với đối phương cũng là si tâm vọng tưởng.
Lý Mộc Tuyết liếc trộm Khương Hữu Dung, đối phương đang nghiêng người thì thầm với Đường Tụng, hai người rất gần.
Khương Hữu Dung thành thục quyến rũ, vô cùng hấp dẫn ánh amwts.
“Đúng là hồ ly tinh!”
Nàng cắn chặt răng, nội tâm vừa mất mát vừa khủng hoảng.
Nàng rất hiểu sức hút của Đường Tụng, đó là một người đàn ông hầu như không có khuyết điểm, hơn nữa còn rất mạnh trong chuyện đó.
Đối với đám ‘bà già’ như Khương Hữu Dung, Đường Tụng tuyệt đối là một núi vàng.
Nếu như Khương Hữu Dung coi trọng Đường Tụng, vậy phải làm sao?
Loại mỹ nữ nhiều tiền lắm của, lại có quyền thế này, quả thực là hấp dẫn hơn mình và Lỵ Lỵ rất nhiều.
Cũng có trợ giúp rất lớn với sự nghiệp của Đường Tụng.
Mắt thấy bên người Đường Tụng có rất nhiều mỹ nữ, hơn nữa đẳng cấp càng ngày càng cao, nàng càng ngày càng gấp.
“Làm gì đây? Nên làm gì đây?”
“Không thể chờ thêm, mình nhất định phải làm gì đó, cũng phải để mình có sức nặng hơn trong lòng Đường Tụng.”
“Còn phải nghĩ biện pháp thuyết phục Lỵ Lỵ tổ đội với mình, ba người chơi bóng, vậy Đường Tụng càng không nỡ bỏ bọn mình.”
“Tĩnh Tĩnh, cha đi qua gặp mấy người bạn.” Bạch Thành Lâm mặt mũi tràn đầy thư giãn thoải mái.
Công ty đã ổn, ông cũng dần dần khôi phục phong thái ngày xưa.
Bạch Tĩnh dặn dò: “Ba ba, uống ít rượu thôi!”
“Được được, nghe con hét! Sau này nhà chúng ta, con lớn nhất! Ha ha!” Bạch Thành Lâm vừa cười vừa đi ra khỏi khu ngắm cảnh, bước đi rất nhẹ nhàng.
Bạch Tĩnh thấy cha đã khôi phục như xưa, lại nghe trò đùa của cha, liền bật cười.
Sau đó nàng lại nhìn về phía Đường Tụng.
Nhìn hắn trò chuyện vui vẻ với một đám người bằng tuổi cha mình.
Nhịn không được mà cảm khái: “Đường Tụng ca ca thật lợi hại, trước kia em chỉ cho rằng anh ấy chơi violin rất hay, lại đẹp trai, không ngờ anh ấy còn có sự nghiệp to lớn như vậy.”
Ngây ngốc một lát, nàng như nhớ ra gì đó, nhỏ giọng nói: “Chị Mộc Tuyết, có chuyện em muốn nghe ý kiến của chị.”
“Chuyện gì?”
“Tại tiệc sinh nhật của Ninh Hân, chị có nhớ Vương Vân Phong không?”
“Ừm, là một mỹ nam nhuộm tóc xám, bạn trai Tôn Văn. Nói đến thì tất cả đều do tên đó.”
Lý Mộc Tuyết vẫn nhớ ngày đó, về sau nàng còn tìm Ninh Hân để tìm hiểu rất nhiều tin tức, đương nhiên sẽ không quên.
Bạch Tĩnh thè lưỡi, kể về gút mắc giữa mình và Đường Tụng, Vương Vân Phong.
Nàng nói rất khách quan và bình tĩnh.
Sau khi trải qua hàng loạt khó khăn, nàng cũng trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhớ lại lúc đầu, cảm giác mình vẫn quá lỗ mãng.
Coi như muốn trả thù Vương Vân Phong, vậy cũng không nên trắng trợn như vậy.
Hoàn toàn có thể tìm mấy người đánh tên đó một trận.
Hoặc là vạch trần mấy chuyện buồn nôn của Vương Vân Phong, hủy hoại thanh danh của tên đó.
Nghe Bạch Tĩnh nói, Lý Mộc Tuyết ngẩn ngơ: “Đường Tụng và Vương Vân Phong có ân oán gì? Em biết không?”
“Hình như là vì chuyện mở rộng video ngắn, em nghe Trương Linh Linh nói thế, cụ thể thì không biết.”
“Trương Linh Linh là ai?”
“Ah… là một người bạn của Đường Tụng ca ca, thật ra Trương Linh Linh cũng rất tốt, vấn đề là cô bạn thân ngực nở mông cong của Trương Linh Linh, hai người họ luôn dính vào Đường Tụng ca ca.”
Lý Mộc Tuyết trầm ngâm giây lát, hỏi: “Em lo Đường Tụng trở mặt với trí nghiệp Thiên Hải, đúng không?”
“Đúng!” Bạch Tĩnh lại nói: “Chính là như vậy, Thiên Hải cũng là một xí nghiệp nổi tiếng ở Yến Thành, không hề kém hơn Tự Nhiên các chị. Nếu Đường Tụng ca ca biết, anh ấy có giận em không? Có đánh em không?”
Nói đến ‘đánh em’ thì Bạch Tĩnh hơi run lên, nội tâm đột nhiên rất hưng phấn, thậm chí còn có chút chờ mong.
Khóe miệng Lý Mộc Tuyết giật một cái: “Không đâu, Đường Tụng không bạo lực như vậy, anh ấy nhiều nhất là chơi bóng rổ với em thôi.”
“Vậy thì tôi, chơi bóng là tốt nhất.” Khuôn mặt trắng như tuyết của Bạch Tĩnh hiện lên vệt đỏ ửng: “Hơn nữa, Đường Tụng ca ca quen Khương đổng của địa sản Thịnh Nguyên, chắc hẳn cũng không sợ trí nghiệp Thiên Hải.”
Lý Mộc Tuyết ánh mắt lập lòe, nhìn Khương Hữu Dung phong tình vạn chủng, ưu nhã tài trí, đột nhiên nói: ‘Tiểu Tĩnh.”
“Sao?”
“Em lo không sai, Thiên Hải dù sao cũng là xí nghiệp hàng đầu ở Yến Thành, có thể không trở mặt là tốt nhất. Chuyện của Vương Vân Phong và Tôn Văn, em đừng tìm Đường Tụng vội, để chị xem có thể xử lý hay không.”
“Thế nhưng mà…” Bạch Tĩnh hơi do dự.
Lý Mộc Tuyết vỗ vỗ vai nàng, chân thành nói: “Tiểu Tĩnh, chuyện này không nghiêm trọng như em nghĩ, Vương Vân Phong chỉ là một tên mặt trắng nhỏ mà thôi.”
Bạch Tĩnh nhìn nàng, gật đầu nói: “Được rồi.”
Nàng vẫn rất tin tưởng và cảm kích Lý Mộc Tuyết, tại lúc nàng cần nhất thì Lý Mộc Tuyết đã đứng dậy.
Đánh đuổi quái vật giống như Ultraman.
Lý Mộc Tuyết suy nghĩ, dần dần đã có ý tưởng.
Lấy điện thoại ra, gửi tin cho Ninh Hân: “Chị Ninh, giúp em điều tra bạn trai của Tôn Văn, chính là Vương Vân Phong.”
Cất điện thoại, nàng thở dài một hơi, nhìn Đường Tụng qua lại trong đám người.
Nỉ non: “Em cũng có thể giúp anh.”
Vương Vân Phong là Vương Vân Phong.
Tôn Văn là Tôn Văn.
Trí nghiệp Thiên Hải là trí nghiệp Thiên Hải.
Muốn chặt đứt liên hệ giữa Vương Vân Phong và trí nghiệp Thiên Hải cũng rất đơn giản.
Chỉ cần để Tôn Văn chia tay tên đó là được.