Không biết qua bao lâu.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Lý Mộc Tuyết cách cửa không xa.
Nàng bước nhanh ra trước cửa.
Xuyên qua màn hình, có thể thấy một phụ nữ trung niên mặc âu phục ở bên ngoài.
Nàng mới gặp người này hôm qua, là quản gia của phòng tổng thống.
Sau lưng còn có không ít nữ nhân viên, trong tay cầm đồ vật.
Mở cánh cổng nặng nề.
Nữ quản gia Thượng Quan Tuyết nhiệt tình nói: “Cô Lý, đây là chủ tịch bảo tôi mang đến, ngài có thể chọn lựa, thích cái nào thì giữ lại.”
Lý Mộc Tuyết ngẩn người, vô thức nghiêng người: “Mời vào.”
Rất nhanh, 7, 8 nữ nhân viên cúi đầu đi vào.
Bắt đầu phối hợp với nhau.
Rất nhanh, 3 chồng giá áo được triển khai.
Từng món quần áo xinh đẹp được treo lên, kiểu dáng và màu sắc đều không giống nhau.
Có áo sơ mi, áo khoác, tất chân, đồ lót…
Lý Mộc Tuyết lập tức cứng lại, đứng yên tại chỗ nhìn bọn họ hành động.
Thượng Quan Tuyết xoay người cười nói: “Cô Lý, chúng tôi rời đi trước, ngài chọn xong thì báo cho chúng tôi đến lấy là được.”
Lý Mộc Tuyết yên lặng gật đầu, thật sự là nói không nên lời.
Nàng mới gặp cảnh này lần đầu tiên.
Thì ra đây chính là thế giới của kẻ có tiền sao?
Sáng nay nàng chỉ nói một câu: “Tất chân bị rách ở gối, váy cũng bị dính chút đồ vật.”
Không ngờ Đường Tụng trực tiếp phóng tuyệt chiêu.
Theo cửa khóa lại.
Lý Mộc Tuyết không duy trì được bình tĩnh nữa, khuôn mặt lập tức đỏ bừng vì hưng phấn.
Chạy chậm hai bước đến trước giá áo, nhanh chóng lật xem.
Nụ cười trên mặt càng lúc càng rộng, nhịp tim càng ngày càng nhanh.
Vậy mà lại là đồ thủ công cao cấp, toàn bộ đều là!
Hơn nữa còn để mình tùy tiện chọn.
Thân là nghiên cứu sinh lâu năm trong ngành hàng hiệu, Lý Mộc Tuyết tự nhiên hiểu rõ.
Cái gọi là hàng thủ công cao cấp, là trang phục kết hợp giữa thời trang cao cấp và đồ thủ công.
Ở một mức độ nào đó, nó giữ lại và kế thừa một ít kỹ nghệ của thời trang cao cấp.
Ví dụ như bốn tuần lễ thời trang Milan, Paris, New York, London, quần áo ở đó chính là hàng thủ công cao cấp.
Rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới cũng có series thủ công cao cấp riêng của mình.
Ví dụ như những món trước mắt nàng, có D&G, Valentino, MaxMara, CK…
Lý Mộc Tuyết nhìn ba giá áo, thân thể nhịn không được mà run run.
Phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại ra quay chụp.
Từng món hàng thủ công cao cấp xuất hiện trên màn hình, phối hợp với bối cảnh phòng tổng thống xa hoa, tràn đầy mùi vị tiền tài.
Ngay sau đó, nàng liền ném video vào trong nhóm danh viên.
Nhắn lại: “Buồn bực, không biết nên chọn món nào, mọi người cảm thấy phối đồ như nào thì tốt?”
Trong chốc lát, cả nhóm đã bị châm lửa.
Nếu như nói có thứ gì để họ điên cuồng, vậy những bộ quần áo này chính là đáp án tốt nhất.
Đều là chuyên gia, chỉ nhìn một chút là nhận ra ngay.
Trải qua một vòng lại một vòng ước ao ghen tị.
Mọi người dần dần tỉnh táo lại.
“Đây là thiết kế viền hoa của Valentino! Quá đẹp!”
“Series Max Mara Teddy quá đẹp! Tôi nhwos là phải 20.000.”
“D&G kìa…”
“@ Tiểu Tuyết, đây đều là của cô?”
“Là phục vụ cung cấp và đưa quần áo đến cửa của khách sạn thôi, khẳng định không phải là của cô ta.”
“Đoán là chỉ chọn một hai món rẻ tiền thôi.”
…
Lý Mộc Tuyết nhếch miệng cười, trả lời: “Tối qua bạn trai làm bẩn tất chân với váy, những quần áo này xem như bồi thường, giữ lại hết cũng không sao.”
Gửi xong, Lý Mộc Tuyết ngồi trên salon, phấn khởi chờ đợi đám danh viên kia trả lời.
Qua một lúc lâu, nàng mới bắt đầu lựa chọn quần áo.
Món nào cũng thích, đều là mặt hàng cao cấp mà nàng từng ước mơ.
Nàng đã lớn như vậy, cũng chỉ được mặc thử mấy lần khi đi làm người mẫu.
Nội tâm không khỏi dâng lên suy nghĩ to gan.
“Có lẽ mình nên giữ lại hết, ném vào phòng quần áo trong biệt thự.”
Ánh mắt lấp lóe một lúc, Lý Mộc Tuyết mới kiềm chế được cái suy nghĩ điên cuồng này.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Sau này còn cơ hội! Ăn quá khó cio, sẽ để Đường Tụng xem thường.”
“Vậy thì chọn hai bộ? Không! 3 bộ! Lại chọn thêm hai bộ có thể mặc xuân hạ, như vậy thì giao mùa cũng có thể mặc!”
“Haiz, biết thế hôm qua không đi dạo phố với hai người Linh Linh, mất oan 20.000.”
…
Sau một trận giao phong kịch liệt, Lý Mộc Tuyết lựa chọn mấy bộ quần áo đắt nhất rồi thay vào.
Có áo sơ mi, âu phục, đồ công sở, váy gợi cảm, sõa vai, có áo khoác nhung ấm áp.
Đây đều là đồ được lựa chọn theo dáng người của nàng, nên rất vừa người.
Khoảng 1 tiếng sau, Lý Mộc Tuyết thở hắt ra, cẩn thận gấp quần áo đã chọn, mở cửa phòng, gọi nữ quản gia và nhân viên phục vụ đã chờ lâu.
Nhìn những món đồ xinh đẹp bị gỡ xuống và mang đi.
Lý Mộc Tuyết lòng đau như cắt.
Thu liễm cảm xúc loser của mình.
Thay một bộ quần áo mới, trang điểm nhẹ nhàng.
Nội tâm nàng thật ra rất khẩn trương.
Trực tiếp lấy nhiều quần áo đắt đỏ như vậy, không biết Đường Tụng có cảm thấy nàng quá tham không.
Cẩn thận từng li từng tí trở lại phòng ngủ chính, những tâm tư này của nàng đã biết mất hết sạch.
Đường Tụng đang ngồi trên ghế salon, cầm một quyển sách trong tay.
Tư thế ngồi ưu nhã, biểu cảm thong dong lạnh nhạt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người hắn, tựa như dát lên một lớp viền vàng.
Lý Mộc Tuyết nhìn hắn, làm thế nào cũng không rời nổi mắt.
Đứng ngây người một lúc lâu, Lý Mộc Tuyết mới cắn môi đi qua.
Đường Tụng ngẩng đầu nhìn qua.
Tán dương: “Váy rất đẹp, rất thích hợp với eo nhỏ chân dài như em.”
Lý Mộc Tuyết lập tức mừng rỡ không thôi.
Đánh bạo, học Lý Nhã Lỵ nhào vào ngực hắn, hôn lên mặt hắn.
Thấy hắn không phản kháng, nội tâm cũng thở phào, càng không kiêng nể gì mà hôn lên.
Dọc theo bờ môi đến mũi, mí mắt, trán.
Đã cơn nghiện xong, nàng liền nằm trong ngực hắn, híp mắt lại.
Nỉ non nói: “Cám ơn lễ vật của ca ca, Tiểu Tuyết rất thích.”
“Anh nhớ hình như em còn lớn hơn anh một tuổi, gọi ca ca rất tự nhiên nha.” Đường Tụng khóe miệng hơi cong lên.
Nếu như Liễu Bảo Nguyệt có thể hiểu chuyện như vậy thì tốt, bảo nàng gọi ca ca cũng khó.
“Trước mắt anh, em vĩnh viễn là một muội muội.” Lý Mộc Tuyết đỏ mặt: “Đương nhiên, nhỏ hơn một bối phận cũng được.”
Nói xong, nàng tiến lên nói nhỏ bên tai Đường Tụng.
Cố ý dùng giọng ỏn ẻn, mềm mại, như nhu vừa ngứa.
Đường Tụng biến sắc mặt, biểu cảm hơi mất tự nhiên.
Lúc chơi bóng, nói thế nào cũng không sao.
Nhưng bây giờ là giữa ban ngày, quần áo chỉnh tế, xưng hô như vậy… rất kích thích.
Cảm giác được biến hóa của Đường Tụng.
Lý Mộc Tuyết nhỏ giọng nói: “Chờ một thời gian nữa, em và Lỵ Lỵ cùng chơi bóng với anh nhé? Thật ra ba người chúng ta có thể cùng nghiên cứu kỹ thuật mới. Đương nhiên, trước đó, ca ca phải giúp em mài giũa kỹ thuật chơi bóng, chí ít cũng phải theo kịp tiết tấu của hai người trên sân bóng mới được.”
Đường Tụng ngồi thẳng người, trái tim bắt đầu nhảy loạn.
Hơi khó khăn nói: “Thiện!”