Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 585 - Chương 585: Nhạc Nhạc Trưởng Thành

Chương 585: Nhạc Nhạc trưởng thành Chương 585: Nhạc Nhạc trưởng thành

Mùa đông trong đại học Yến Thành rất yên tĩnh.

Trên cành cây còn vài chiếc lá vẫn chưa héo tàn.

Thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, lại hái đi mấy chiếc.

Nắng ấm xuyên qua cửa sổ sạch sẽ, rơi vào một gian trong quán cà phê.

Trình Nhạc Nhạc ngồi cạnh cửa sổ, tắm rửa dưới ánh mặt trời, cẩn thận xem tài liệu hạng mục.

Trong tay nàng còn có một chiếc laptop, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên tìm hiểu những chỗ không hiểu.

Đây là hạng mục tên ‘nhật ký Tiểu Nguyệt’.

Trước mắt là một phần mềm nhỏ đang được khai phá.

Chủ yếu là quản lý sức khỏe cho nữ giới.

Tổng hợp tuổi tác, tình trạng cơ thể…

Tổng hợp toàn bộ và AI tính toán ra ngày rụng trứng, thời gian dễ mang thai, lần hành kinh tiếp theo, phân tích sức khỏe, báo cáo…

Ngoài ra còn có rất nhiều công năng nhỏ, ví dụ như nhật ký, lịch báo, nhắc nhở, giải đố, bách khoa về sức khỏe…

Bởi vì đội ngũ có không ít sinh viên y, nên số liệu rất chuyên nghiệp và toàn diện.

Trước mắt đang lưu truyền trong đám nữ sinh của trường học, người sử dụng ổn định khoảng mấy trăm.

Hạng mục này là hạng mục lập nghiệp của mấy người sư tỷ Khương Miêu, chuẩn bị dùng để tham gia giải thi đấu lập nghiệp tỉnh Yến.

Hiện giờ tình trạng vào nghề không lạc quan, quốc gia cũng đang khích lệ lập nghiệp.

Ngoại trừ thi đấu ra, bọn họ cũng là vì tiền đồ của mình.

Thành viên đội ngũ đến từ các học viện khác nhau.

Nghe nói đã đăng ký công ty.

Đại bộ phận đều dùng kỹ thuật nhập cổ, chỉ có hai người bỏ nhiều vốn nhập cổ.

Nhưng nhiều vốn ở đây, chỉ là đối với quần thể học sinh thôi.

Trên thực tế, tất cả tài chính cũng không đến 50.000 NDT.

Dùng để thuê server và xây dựng đội ngũ, hoạt động.

Máy tính và vật dụng văn phòng đều là đồ của mình, sân bãi và do trường học cung cấp miễn phí.

Bất cứ chuyện gì cũng khó có thể thuận buồm xuôi gió.

Đội ngũ sinh viên này cũng thế.

Khi xây dựng đội ngũ, đa phần họ đều là sinh viên năm 3.

Khí thế ngất trời, tư tưởng và linh cảm va chạm, có ý tưởng mới và cũng thực hiện được.

Trải qua nửa năm, hạng mục đã online, nhưng vẫn không thấy bất kỳ hồi báo nào.

Rất nhiều người đã sắp tốt nghiệp.

Người chung quanh đều đang tìm việc, thực tập, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh…

Thảo luận tiền lương và đãi ngộ, phát triển trong tương lai.

Bọn họ càng ngày càng phải chịu áp lực lớn hơn.

Toàn bộ đội ngũ rơi vào bầu không khí uể oải buồn phiền, không ít người đã có ý nghĩ rời khỏi.

Người phụ trách cũng từng nghĩ đến chuyện đầu tư bỏ vốn.

Nhưng sau khi trưng cầu ý kiến của giáo viên thì đã từ bỏ.

Người sử dụng không nhiều, hình thức lợi nhuận không rõ ràng, đội ngũ sụp đổ, muốn tìm đầu tư là không thực tế.

Quan trọng hơn là, bọn họ không có con đường.

Cho nên, khi Trình Nhạc Nhạc nói muốn tìm hạng mục để đầu tư và tham gia vào, thì Khương Miêu đã mừng như điên mà đáp ứng.

Đồng thời đã hẹn, hôm nay sẽ gặp mặt người phụ trách đội ngũ.

“Sư muội, chào buổi sáng, thật sự là càng ngày càng có khí chất rồi.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, Trình Nhạc Nhạc tỉnh lại.

Nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Khương Miêu khoác balo.

Sau lưng là một nam một nữ.

Trình Nhạc Nhạc thu hồi tài liệu, đứng lên cười nói: “Sư huynh sư tỷ, mời ngồi.”

Khương Miêu cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trình Nhạc Nhạc.”

Hai người khác ngồi ở đối diện.

Trình Nhạc Nhạc hỏi thăm khẩu vị của ba người, lại gọi cho mỗi người một ly cà phê.

Đều là học sinh, nên bầu không khí khá hài hòa.

Bọn họ cũng không khẩn trương như gặp người đầu tư chân chính, hoặc là nói họ còn chưa xác định ý nguyện của Trình Nhạc Nhạc.

Khương Miêu nhiệt tình giới thiệu song phương.

Nam cao gầy kia tên là Sử Bằng, sinh viên năm 4 khoa máy tính.

Nữ mập mạp tên là Phương Vũ Tiệp, là sư tỷ năm 5 khoa y.

Mấy người trò chuyện vài câu.

Trình Nhạc Nhạc nhìn hai vị sư huynh sư tỷ, thành khẩn nói: “Tình hình cụ thể thì Khương sư tỷ đã nói rồi, hai người có thể nói ý nghĩ của mình và tình hình đội ngũ bây giờ không?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Phương Vũ Tiệp mở miệng trước.

Bốn người vừa uống cà phê vừa trò chuyện.

Trình Nhạc Nhạc vẫn luôn mang nụ cười chân thành nhiệt tình, thỉnh thoảng lại hỏi vài thứ chưa hiểu.

Khoảng 1 tiếng sau.

Bốn người đi ra khỏi quán cà phê.

Ba người Khương Miêu trực tiếp trở lại văn phòng.

Trình Nhạc Nhạc thì gọi điện cho Đường Tụng, nói hạng mục mình vừa tiếp xúc.

Tổng kết ưu điểm và khuyết điểm mà mình hiểu.

Rồi phân tích tiền đồ của hạng mục.

Đường Tụng nói rất đơn giản: “Tất cả giao cho em quyết định.”

Đồng thời dặn dò nàng, mau chóng hoàn thành đầu tư, còn nói sẽ có phần thưởng cho nàng.

Trình Nhạc Nhạc cảm động cúp điện thoại, sau đó tiếng chuông lại vang lên.

Là điện thoại của mẹ.

Trình Nhạc Nhạc vội vàng nghe máy, vui vẻ nói: “Alo, mẹ, sao lại gọi cho con rồi?”

Triệu Tĩnh Du là một người mẹ không biết biểu đạt.

Mặc dù thường xuyên quan tâm nàng trên wechat, nhưng rất ít khi chủ động gọi điện thoại đến.

“Nhạc Nhạc, gần đây Yến Thành rất lạnh, nhớ mặc ấm một chút.”

“Con biết, gần đây ông ngoại khỏe không?”

Hai người trò chuyện việc nhà.

Triệu Tĩnh Du đột nhiên yên lặng.

Trình Nhạc Nhạc nói nhỏ: “Mẹ, có phải là gặp chuyện khó xử gì không?”

Bên kia do dự một chút.

Triệu Tĩnh Du nói: “Không biết mở miệng thế nào, thật ra vẫn là vì tiền. Mẹ bị quán cơm cho nghỉ, cậu con cũng không có công việc đàng hoàng. Ông ngoại con đề nghị mở quán cơm nhỏ, để mẹ và cậu có cái nghề. Mẹ làm bếp, cậu ocn thu ngân và bưng bê. Con cũng biết, thân thể ông không tốt, mỗi tháng phải mất mấy trăm tiền thuốc…”

Trình Nhạc Nhạc yên tĩnh nghe mẹ nói, không cắt ngang.

Chơ mẹ nói xong, nàng nói khẽ: “Mẹ, con cảm thấy mở tiệm cơm rất tốt. Mẹ nấu ngon như vậy, đi làm cho người khác thì đáng tiếc. Nhưng con không đồng ý mẹ mở chung với cậu, cậu không phải người chịu yên ổn. Thuê cậu làm nhân viên bình thường là được, nếu như là hùn vốn, vậy tuyệt đối sẽ sai lầm.”

“Nhưng biết nói thế nào với ông ngoại con?”

Trình Nhạc Nhạc cười nói: “Nói thẳng là được, con sẽ bỏ tiền, hai ngày nay mẹ đi tìm cửa tiệm đi.”

Rất nhanh, bên kia truyền đến tiếng hút mũi.

Trình Nhạc Nhạc biết mẹ mình lại lén lau nước mắt.

Qua một lúc, Triệu Tĩnh Du mới nói: “Nhạc Nhạc, tiền này coi như mẹ mượn con, chờ kiếm được sẽ trả lại cho con. Còn nữa, Tiểu Đường sẽ … không có ý kiến gì chứ? Không thể vì chuyện nhà mà để người ta không thoải mái.”

“Yên tâm đi mẹ, tuyệt đối sẽ không, chắc mẹ cũng nghe bác nói rồi, anh ấy rất tốt. Với tác phong của anh ấy, khả năng cao là sẽ trực tiếp mua một cửa tiệm rồi tặng cho mẹ luôn.”

Nghĩ tới Đường Tụng, Trình Nhạc Nhạc liền cười tươi như hoa.

“Chuyện này…” Triệu Tĩnh Du ấp úng một trận, nói: “Được rồi.”

“Vậy quyết định như thế đi, lát nữa con chuyển trước cho mẹ 100.000.”

“Đừng đừng, 50.000 là đủ rồi.”

Trình Nhạc Nhạc nói thẳng: “Mặt tiền phải chọn chỗ tốt, đỗ xe thuận tiện, không cần phải lo về giá cả. Thuê thêm vài người, để mình nhẹ nhõm một chút. Mẹ cũng có tuổi rồi, đừng luôn mệt mỏi như vậy, thân thể quan trọng nhất.”

Bên kia yên lặng một lát, Triệu Tĩnh Du mới ‘ừm’ một tiếng.

Cúp máy, Trình Nhạc Nhạc đi về phía phòng dạy học.

Tiếp đó nàng còn phải học rất rất nhiều tri thức tương quan, bao quát một số tri thức liên quan đến hạng mục, như marketing, tài vụ, nguy hiểm và ứng phó, vân vân.

Đã quyết định lập nghiệp ở sân trường, vậy thì phải dốc toàn lực, làm đến tốt nhất.

Tinh… âm báo wechat vang lên.

Mẹ: “Nhạc Nhạc, sắp sinh nhật ông ngoại rồi, vừa hay là cuối tuần, có thể gọi Tiểu Đường đến không? Mẹ muốn cảm ơn người ta, nếu như bận thì thôi, công việc quan trọng nhất.”

Trình Nhạc Nhạc thở dài.

Trả lời: “Con sẽ hỏi xem, chắc là không có vấn đề.”

Nàng biết tính cách của mẹ mình, thật ra bà rất muốn gặp bạn trai của con gái.

Muốn tận mắt nhìn xem hắn là loại người gì, thì mới có thể yên tâm được.

Bình Luận (0)
Comment