- Ngươi có hiểu ta nói gì không?
Cao Bằng mở miệng hỏi.
Hắc Ám Thố Ti Tử mờ mịt bò qua bò lại ở chỗ cũ, cảnh vật xung quanh bao gồm cây cối và bụi cỏ dường như có lực hấp dẫn rất lớn đối với nó. Nỗ lực bò về hướng đó, nhưng mỗi khi bò được một đoạn lại bị A Ngốc thô bạo ném trở về.
Sau đó trái cây trên người nó phóng ra, nổ tung bên ngoài thân thể A Ngốc. Từ bên trong trái cây toát ra những sợi tơ màu đen nhanh chóng quấn quanh xương cốt của A Ngốc, sau đó nỗ lực muốn hút ra huyết dịch và mỡ.
Đáng tiếc A Ngốc chỉ là một bộ xương.
Cái sợi tử thể này mộng, chắc hẳn nó mới gặp tình huống này lần đầu.
Mỡ đâu rồi? Huyết dịch đâu rồi? Dù gì thì ngươi cũng phải cho ta một chút thịt chứ!
Cái sợi tử thể này liều mạng tìm tòi.
Cuối cùng cũng tìm kiếm đến tơ máu, những cái xương cứng rắn kia thật sự không thể nào đâm thủng được, chỉ còn lại tơ máu mà thôi, những tơ máu này nhìn qua lại có chút giống mạch máu.
Cố gắng đâm thủng tơ máu, tựa hồ làm thế khiến cho A Ngốc bị ngứa, xòe bàn tay hung hăng vỗ xuống một cái, bốp!
Sợi tử thể này bị đập thành một bãi thịt nhão.
Cuối cùng Hắc Ám Thố Ti Tử lựa chọn buông tha cho ý nghĩ chạy trốn, giống như một đoàn sợi rối quấn quanh một chỗ.
Cao Bằng nhíu mày, lại nói chuyện với nó trong chốc lát, nhưng cảm giác như đang nói một mình. Hắc Ám Thố Ti Tử này không biết là nghe không hiểu hay là không muốn nghe, dù sao thì luôn thờ ơ với việc giao lưu của Cao Bằng, cũng mặc kệ hắn.
Biết là không thể nào thu phục được nó trong chốc lát, Cao Bằng liền kêu người đưa tới một cái rương thủy tinh chống đạn, đưa Hắc Ám Thố Ti Tử nhốt vào trong, cũng không cung cấp thổ nhưỡng cho nó, trực tiếp khóa rương lại rồi đặt vào trong hầm ngầm không có ánh sáng mặt trời.
Hắn cũng không tin gia hỏa này sau một thời gian bị bỏ đói mà vẫn còn cứng đầu như vậy.
Sau khi hết bận tâm với những chuyện này, Cao Bằng về nhà tắm rửa, tẩy hết mùi vị kỳ quái trên người.
Xử lý xong xuôi chuyện dưới mặt đất, nhà máy lại khôi phục như cũ.
Ngày hôm sau Cao Bằng nhận được lệnh điều động từ tổng công ty. Sau vài tuần ở đây, Cao Bằng làm việc thận trọng, thái độ chăm chú, bộ phận nhân sự của công ty điều động hắn tới tổng bộ, cụ thể làm cái gì thì vẫn chưa thông báo.
Nhận được tin tức này, những công nhân khác giống như đang nằm mơ.
Cao Bằng trở lại văn phòng chuẩn bị thu dọn đồ đạc, mà thật ra hắn cũng không có gì để thu dọn cả… Nhưng cũng phải ôm một chút đồ cho ra dáng.
Ven đường những công nhân khác của công ty đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Trở lại tổng bộ đã là hai giờ chiều, trực tiếp lên tầng cao nhất, lão Kỷ đã ở văn phòng chờ lâu.
- Ông ngoại, chuyện này cũng quá cao điệu rồi.
Cao Bằng bất đắc dĩ nói.
Hắn cũng không nghĩ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy. Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ ở đó khoảng mấy tháng, nhưng ai ngờ ngay cả một tháng còn chưa tới…
Cao Bằng thật sự muốn độc miệng, thật sự rất muốn.
- Ha ha, không sao, thật ra tất cả mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Kỷ Hàn Vũ lơ đễnh nói.
- Huống hồ, có ai dám nói một chữ không?
Ngài cảm thấy vui vẻ là được. Ông ngoại đều nói như vậy rồi, Cao Bằng còn có thể nói cái gì nữa bây giờ.
- Phòng thí nghiệm của cháu đã làm xong, đều dùng những tài liệu và thiết bị tối tân nhất trong ngành này. Đi thôi, bây giờ dẫn cháu đi phòng thí nghiệm xem một chút.
Nói làm liền làm, Kỷ Hàn Vũ không kịp chờ đợi đứng thẳng người đứng dậy, giống như còn sốt ruột hơn cả Cao Bằng.
Hắn đã không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của cháu ngoại nhà mình.
Đi khỏi cao ốc, Kỷ Hàn Vũ mang theo Cao Bằng đi về phía cửa sau của công ty. Nhưng mà càng đi Cao Bằng càng cảm thấy không thích hợp, dường như đó là hướng biệt thự mà?
Ven đường không ít nhân viên nhìn thấy Kỷ Hàn Vũ liền dồn dập chào hỏi, tựa hồ tất cả mọi người đều biết ông ngoại hắn vậy.
Xuyên qua nhà máy, xuyên qua ký túc xá, đi qua khu vực thí nghiệm.
Càng đi xa Cao Bằng lại càng cảm thấy không thích hợp cho lắm. Rất nhanh sẽ rời khỏi khu vực công ty rồi, hắn còn nhớ xa hơn một chút ở phía sau chính là nhà của ông ngoại!
Ông ngoại sẽ không xây phòng thí nghiệm ở trong khuôn viên biệt thự hoặc là ở ngay trong biệt thự chứ. Cao Bằng hồ nghi.
Một mực mang theo Cao Bằng đi đến ngoài cửa biệt thự. Trong lòng Cao Bằng thầm nghĩ, xem ra hẳn là ở bên trong biệt thự này rồi.
Ông ngoại bình tĩnh nói.
- Cháu chờ ở bên ngoài một lát, ta lên lầu lấy chìa khoá.
Lấy chìa khóa xong, ông ngoại dẫn theo Cao Bằng xuyên qua hồ nước, một mực đi về phía sau núi, cuối cùng dừng lại trước một sơn động.
Đưa chìa khóa cho Cao Bằng.
- Tự cháu xuống xem đi, ông già này không đi với cháu nữa.
Nhận lấy chìa khóa từ trong tay ông ngoại, Cao Bằng đưa mắt nhìn sơn động. Nói là sơn động nhưng thật ra nó cũng không âm trầm, ngược lại được chiếu sáng vô cùng tốt. Ánh sáng ngoài cửa động vô cùng sáng rõ, mặt đất trước động đã được san bằng, trên mặt đất còn lưu lại một số vết lốp xe.
Đi vào bên trong, trong sơn động này chỉ còn lại tiếng bước chân của Cao Bằng.
Nhìn quanh bốn phía, từng vòng từng vòng thép được cố định trên vách đá, đồng thời dùng bê tông đổ xi măng cho chắc chắn.
Tiếp tục đi sâu vào phía trong, ánh sáng chiếu tới càng ảm đạm, trên đỉnh đầu dần xuất hiện dãy đèn chiếu sáng, lại đi thêm vài chục bước thì tới một chỗ rẽ, đi qua chỗ rẽ Cao Bằng liền dừng bước lại.
Trước mắt xuất hiện một cánh cửa sắt hoàn toàn đóng kín, cửa lớn màu bạc nhìn qua cực kì cao cấp, đồng thời ở viền ngoài cửa có từng vòng cột sáng màu trắng. Cao Bằng bước lên vài bước, sau đó đột nhiên dừng lại, nghi ngờ thò tay, sau đó một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay.
Nơi này vậy mà lại có một tầng thủy tinh.
Mặt Cao Bằng đen lại.
Chút xíu nữa thôi là hắn đâm đầu vào đó rồi.
Ngay lúc đó, chỗ ngón tay hắn chạm vào chợt xuất hiện từng luồng gợn sóng màu đỏ, giống như ném một hòn đá vào trong hồ.
Sau đó gợn sóng liên tục khuếch tán ra ngoài, cuối cùng trên đỉnh vách tường thủy tinh xuất hiện một luồng ánh sáng xanh, luồng ánh sáng này một mực xuyên từ trên đỉnh xuống phần đáy cửa thủy tinh. Lấy luồng ánh sáng xanh này làm biên giới, hai bên cửa thủy tinh chậm rãi tách ra, cửa thủy tinh dần hé mở.
Cao Bằng không nói, im lặng quan sát màn biểu diễn công nghệ cao này.
Chuyện này cũng quá ngưu bức rồi.
Đi vào, cửa thủy tinh chậm rãi đóng lại, ở chính giữa cánh cửa kim loại trước mặt có một lỗ khóa. Cao Bằng thử đem chìa khóa cắm vào, sau khi cắm vào chìa khóa tự xoay về một bên, xoạt xoạt.
Cánh cửa kim loại màu bạc từ từ mở ra…
Cho đến khi Cao Bằng nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong, trái tim hắn bất chợt xiết chặt.
Bên trong là một gian phòng màu trắng, ngay lúc cánh cửa kim loại vừa mở ra thì hàng loạt đèn ở bên trong cũng sáng lên.
Bóng đèn màu trắng chiếu sáng gian phòng. Đây là một gian phòng kiểu dáng như phòng khách, Cao Bằng còn nhìn thấy các loại dụng cụ như máy cà phê, ghế salon bằng da thật, máy chiếu.
Hai bên gian phòng này đều có cửa phòng, Cao Bằng đi vào đó nhìn một chút. Cái phòng thí nghiệm trong sơn động này cũng rất lớn, có phòng điều khiển, còn có phòng thí nghiệm, phòng ướp lạnh, hơn nữa bên trong còn có phòng giam.
Phòng giam bình thường dùng để giam giữ quái vật, những quái vật mà phòng thí nghiệm dùng để nghiên cứu đều để ở trong phòng giam.
Không ít dụng cụ trong phòng thí nghiệm Cao Bằng chỉ mới thấy qua trên TV hoặc trên tạp chí, mà bây giờ những thứ đó đều trở thành đồ thật ngay trước mặt mình.
Cao Bằng đánh giá một chút. Phòng thí nghiệm không tính lớn, ít nhất khi so với những phòng thí nghiệm cỡ lớn kia thì có thể gọi là nhỏ bé.
Nhưng đối với hắn mà nói thì bấy nhiêu đây cũng đủ rồi, bởi vì Cao Bằng cũng không tính tuyển nhận thêm trợ thủ khác.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên bề mặt các dụng cụ, trong đầu Cao Bằng đã chuẩn bị rõ ràng đối tượng thí nghiệm tiếp theo.
Trước kia có không ít thí nghiệm đã được Cao Bằng nghĩ qua ở trong lòng, nhưng khi đó hắn chỉ có một thân một mình nên không dám suy nghĩ sâu xa. Mà bây giờ đã có tập đoàn Nam Thiên, không ít tưởng trước đây của hắn có lẽ sẽ trở thành hiện thực.
Mà tập đoàn Nam Thiên cũng có lực lượng để trở thành chỗ dựa cho Cao Bằng!
---------------------
Dịch: Trúc
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com