Thần Tử Hoang Cổ

Chương 370

Chương 370 

 

 Khương Thánh Y nhìn thấy Quân Tiêu Dao đã đến thì vẻ mặt thật bình tĩnh, dường như hoàn toàn quên đi chuyện kia. 

 Quân Tiêu Dao cũng không nói thêm gì. 

 Ngược lại Khương Lạc Ly cười hì hì tiến lên, khoát lên cánh tay Quân Tiêu Dao và nói: “Tiêu Dao ca ca, đây là lần đầu tiên chàng đến Khương gia, xem như về nhà mẹ đẻ sao?” 

 Quân Tiêu Dao gõ cái đầu nhỏ của Khương Lạc Ly một cái. 

 Khóe mắt hắn nhìn thấy, Khương Thánh Y quay mặt qua bên kia, không nhìn Khương Lạc Ly và hắn thân mật. 

 Quân Tiêu Dao im lặng. 

 Rõ ràng mình chưa làm cái gì, sao cảm thấy giống như biến thành tra nam phụ lòng thế này? 

 Khương gia Hoang Cổ nằm ở Thanh Châu, một trong ba ngàn Đạo Châu của Hoang Thiên Tiên Vực. 

 Khoảng cách khá là xa với Quân gia ở Hoàng Châu. 

 Nhưng giữa các Đạo Châu phần lớn đều thiết lập Truyền Tống trận, vì thế cũng không tốn quá nhiều thời gian. 

 Quân Tiêu Dao lần này đi, không làm kinh động ai cả, cũng không hề gióng trống khua chiêng. 

 Khương gia cũng không truyền tin tức Khương Đạo Hư bệnh nặng ra bên ngoài. 

 Đối với một thế gia bất hủ nếu một vị vô thượng chí tôn xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn. 

 Không phải tất cả mọi thế lực bất hủ đều giống như Quân gia, tùy tiện cũng có thể tìm được một nhóm cường giả chí tôn từ bên trong Tổ Từ. 

 Nội tình Khương gia cũng rất phức tạp, số lượng cường giả chí tôn không thể quá ít, nhưng cũng không thể nhiều như Quân gia được. 

 Trong số các thế lực bất hủ, thì Quân gia vẫn là sự tồn tại vững vàng mạnh mẽ nhất. 

 Ngay khi đám người Quân Tiêu Dao trên đường trở về. 

 Ở bên trong một Đạo Châu nằm ở cực bắc Hoang Thiên Tiên Vực. 

 Thậm chí có một vài thế lực bất hủ sắp lụi tàn chỉ còn hai ba vị chí tôn tọa trấn. 

 Những thế lực bất hủ như vậy, rất có nguy cơ sẽ hoàn toàn lụi tàn. 

 Cho dù thế lực Khương gia không bằng Quân gia, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều. 

 "Có thể liên hôn với người của tộc ta, cũng coi như là vinh hạnh của Khương gia, bây giờ phái người đi sao?" 

 "Đương nhiên, ta tin rằng, Khương gia nhất định sẽ không cự tuyệt thiện ý của tộc ta, có thể liên hôn với con trai ta, là vinh hạnh của thần nữ Khương gia." 

 "Điều đó là dĩ nhiên rồi, thần nữ Khương gia tuy là thai thiên tiên đạo, nhưng liên hôn với Thiếu đế của tộc ta, còn tính là trèo cao nữa là đằng khác." 

 Có một giọng nói phát ra 

 "Có người truyền đến tin tức, tình trạng sức khoẻ của lão cổ đổng Khương gia kia không tốt lắm." 

 "Ha ha, đây chính là cơ hội của tộc ta, cuối cùng cũng chờ được đến ngày nãy của lão ta rồi." 


 Đi theo hướng đó chính là Thanh Châu, trú địa của Khương gia Hoang Cổ! 

 ... 

 Thanh Châu, chính là một Đạo Châu phồn hoa trong ba ngàn Đạo Châu tại Hoang Thiên Tiên vực. 

 "Đúng vậy, ta tin rằng Khương gia sẽ là kẻ thức thời." 

 Âm thanh trò chuyện dần nhỏ đi. 

 Không bao lâu sau, một nhóm người trùng trùng điệp điệp, từ tộc địa cổ lão này bay lên không trung. 

 Dãy núi non trùng điệp, long mạch hội tụ, linh khí dạt dào. 

 "Nơi này chính là Thanh Châu là trú địa của Mẫu tộc sao, quả nhiên là nơi Linh Thổ." Quân Tiêu Dao cũng là không khỏi tán thưởng. 

 "Ha ha... Thiếu chủ đây cũng xem như trở lại quê hương rồi." Khương Hư Linh đứng bên cạnh nịnh nọt. 

 Vật hoa thiên bảo, địa linh nhân kiệt, chính là một nơi Tịnh Thổ. 

 Phạm vi diện tích cũng không kém hơn so với Quân gia ở Hoàng Châu. 

 Quân Tiêu Dao ngồi lâu thuyền, lái vào Thanh Châu, cảm nhận rõ linh tú của mảnh đất này. 

 Hơn nữa Khương gia này, nói không chừng cũng có người hậu tuyển của Thiếu chủ. 

 Quân Tiêu Dao cũng không phải người tham lam, hắn đã là Thần tử Quân gia, số thứ tự là số 0, hơn nữa còn là Thánh tử của thư viện Thánh Linh. 

 Có nhiều thân phận cao quý như vậy rồi, Quân Tiêu Dao cũng không quan tâm đến thân phận Thiếu chủ Khương gia. 

 "Xưng hô thế này, liệu có phải là sớm quá không." Quân Tiêu Dao nói. 

 Mặc dù dựa vào thực lực thiên phú của hắn, có thêm thân phận Thiếu chủ Khương gia, mẫu thân là Thần nữ Khương Nhu cũng không có vấn đề gì. 

 Nhưng Quân Tiêu Dao, họ Quân, chứ không phải là họ Khương. 

 Hắn không cưỡng cầu, mọi việc để thuận theo tự nhiên. 

 Không bao lâu sau, đám người Quân Tiêu Dao rốt cục cũng đến gần trú địa của Khương gia. 

 Đưa mắt nhìn lại, đó là một Tịnh Thổ hình vuông hàng triệu dặm. 

 "Sao lại nói như vậy, thân phận Thiếu chủ Khương gia này, ngoại trừ Thần tử ra, không tìm được người thứ hai đâu." Khương Hư Linh tiếp tục nịnh nọt. 

 Ngay khi hắn ta hạ giới đã quyết định rồi, nhất định phải ôm chặt đùi Quân Tiêu Dao. 

 Quân Tiêu Dao chỉ cười chứ không nói gì. 

 Nơi đây khiến người ta cảm nhận được khí thế rộng lớn bao la hùng vĩ, làm cho người ta không khỏi cảm thán, không hổ danh là Thái Cổ thế gia. 

 Nếu là tu sĩ chưa từng thấy qua việc đời, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chắc chắn sẽ ngây ngốc ngay tại chỗ. 

 Nhưng Quân Tiêu Dao có thân phận gì chứ, cục diện nào mà hắn chưa từng thấy qua chứ. 

 Đỉnh núi cao vút, long mạch trập trùng, linh khí mịt mờ, như là tiên cảnh chốn nhân gian vậy. 

 Rất nhiều Thần đảo, trôi nổi trong hư không, còn có vô số sao trời, chuyển động nhảy múa trên bầu trời, giống như một trận pháp cổ vậy. 

 Phía trên đại địa là toà thành hùng vĩ, đình đài lầu các, cung điện bảo cung, nhiều vô số kể. 

 Xuất thân của mình, liệu có hào hoa quá không. 

 Quân Tiêu Dao ngồi trên lâu thuyền, cũng thu hút sự chú ý của người Khương gia. 

 Ánh mắt bọn họ theo sát lâu thuyền. 

 Bút tích của Quân gia so với Khương gia chỉ mạnh chứ không yếu. 

 Vì thế Quân Tiêu Dao cũng không quá mức kinh ngạc, nhưng vẫn không giấu nổi sự ngạc nhiên trong ánh mắt. 

 "Đây chính là Mẫu tộc sao, so với Quân gia cũng không kém là bao." Quân Tiêu Dao cảm khái. 

 Và cuối cùng, khi ánh mắt của bọn họ dừng trên người Quân Tiêu Dao, ánh mắt rất nhiều người trong tộc Khương gia đều ngưng đọng lại trong chớp mắt. 

 Bởi vì Quân Tiêu Dao đột nhiên quyết định đến nên Khương gia cũng không biết là Quân Tiêu Dao sẽ đến. 


 Tiếng kinh hô vang lên khắp mọi nơi. 

 Cũng có một vài người Khương gia vội vàng đưa tin, thông cáo tứ phương. 

 Đối với người Khương gia, Quân Tiêu Dao đến đây là một việc đại sự. 

 Hết chương 370.

Bình Luận (0)
Comment