"Sở tiểu hữu, ngươi hiểu lầm, Nhược Lan, ngươi câm miệng cho ta!" Bà lão vừa chạy tới mở miệng, vội vàng hoà giải, giải thích nói: "Nhược Lan đã bị đảo chủ thu làm con gái nuôi, đúng là có thể xem như một vị công chúa."
Nhược Lan lập tức sắc mặt trắng bệch, cảm giác giống như là bị đả kích, bởi vì, cô ta cảm thấy mình trở thành vật hi sinh, cũng không có cách nào đi theo công chúa Thanh Kỳ tiến vào mười vị trí đầu.
"Meo, tức bể phổi!" Tử Loan khẽ kêu, nói xong còn nhịn không được nhìn thoáng qua Sở Phong, tiếp tục phát huy chức trách bản phận của một người thị nữ, nói: "Đảo Phương Trượng các ngươi rất quá đáng, xem thường chúng ta như vậy sao? Kể một ngàn nói một vạn thì cô ta cũng chỉ là một người thị nữ, đừng nói là con gái nuôi gì đó, chỉ sợ ngay cả cô ta cũng không hề biết chuyện mình đã trở thành con gái nuôi của đảo chủ chứu?"
Tiếp theo, cô ta lại nói: "Còn nữa, các ngươi đã nghe Trương Xuyên này nói cái gì sao, chủ thượng của hắn ta, Ngư Cửu Biến cố ý nhằm vào Sở Phong, nghe nói đảo Phương Trượng muốn gả con gái cho Sở Phong, hắn ta mới nửa đường chặn ngang một tay, tiến hành phá hư. Bây giờ hắn ta cưới công chúa Thanh Kỳ, mà các ngươi để cho Sở Phong đi cưới thị nữ của cô ta, đây là đang phối hợp với Ngư Cửu Biến nhục nhã Sở Phong sao?"
Sở Phong cũng hừ lạnh một tiếng, hắn cảm thấy, Thánh Nữ Tử Loan nói rất đúng, đảo Phương Trượng khinh người quá đáng.
Việc đã đến nước này, hết thảy đều quá rõ ràng, đảo Phương Trượng có quan hệ mật thiết với mười vị trí đầu, cực kỳ chủ động.
"Sở Phong tiểu hữu, ngươi nghe chúng ta giải thích." Bà lão còn muốn mở miệng, bà ta rất muốn giữ Sở Phong lại, ổn định hắn, tìm cơ hội lừa hắn lên đảo, bởi vì bọn họ rất muốn có được phương pháp hô hấp Đạo Dẫn, bọn họ không thể nào từ bỏ, nhất định phải đạt được.
Sở Phong nói: "Không có gì có thể giải thích, ta không có hứng thú với người trên đảo Phương Trượng các ngươi, vô luận là công chúa cũng tốt, thị nữ cũng được, ta cũng sẽ không cưới, ta không có quan hệ gì với các ngươi.”
Bà lão há mồm, vô cùng đắng chát, bây giờ chắc chắn đã không thể giữ lại Sở Phong, càng không có cách nào để cho hắn lên đảo.
Lúc này, công chúa Thanh Kỳ mở miệng nói: "Đã ngươi cảm thấy không có quan hệ với đảo Phương Trượng chúng ta, vậy thì mời ngươi thả Trương Xuyên trở về, bây giờ hắn ta là khách của đảo chúng ta."
"Ngươi có bị bệnh không?" Tử Loan mở miệng, sau đó nói: "Bệnh công chúa cần phải trị, ngươi cho rằng toàn thế giới này đều phải xoay quanh ngươi? Trương Xuyên này nhục nhã chúng ta, là hắn ta tự tìm đường chết, ngươi há miệng một câu thì muốn chúng ta thả người? Đều nói là không có quan hệ gì với các ngươi, ngươi cảm thấy mặt mũi của mình rất lớn?"
Công chúa Thanh Kỳ nghe nói, trong chốc lát, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Lúc này, Sở Phong mới gật đầu với Tử Loan nói: "Nói có đạo lý, xem ra có thể cân nhắc giữ ngươi lại, không cần bán."
Nghe hắn nói như vậy, Tử Loan kém chút khóc lên, rất muốn nói, hay là ngươi bán ta đi đi!
Bởi vì, huynh trưởng của cô ta là Tử Tiêu đã từng liên lạc với cô ta, nói cho cô ta biết, người cạnh tranh mua lại cô ta chính là người của nhà họ Tử.
Tử Loan cảm thấy, nếu là mình có thể đào tẩu, chắc chắn sẽ tiết kiệm được một khoản tiền lớn cho gia tộc, bây giờ không có cách nào, hay là để Sở ma đầu bán cô ta đi thì hơn.
Bây giờ, cô ta khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình biểu hiện quá mức, sau đó. . . Liền im miệng không lên tiếng, quyết định chủ động phạm một chút sai lầm, để bị bán đi.
Lúc này, quan não của bốn người Triển Hạc, Nguyên Ma, Tử Loan, Lý Phượng đều phát sáng, thu đến tin tức quan trọng.
Sau đó, quang não của Sở Phong cũng có nhắc nhở, trên Nguyên Thú bình đài có người liên hệ hắn, hắn đi xem, kết quả một thanh niên trẻ tuổi toàn thân kim quang lóng lánh xuất hiện, hình chiếu trong hư không, đồng thời cũng quát tháo bọn họ: "Lá gan của các ngươi cũng không nhỏ, buông Trương Xuyên ra!"
Trên đảo Phương Trượng, có người liên hệ với quý nhân đến từ mười vị trí đầu Ngư Cửu Biến, người này đang thông qua quang não ra lệnh cho mấy người Sở Phong, Nguyên Ma, Tử Loan.
"Ngươi là ai, tính là cái rắm gì, dám quát tháo ra lệnh cho chúng ta!" Sở Phong rất miệt thị, không thèm mở mắt nhìn gã ta, cứ việc người này nhìn rất thần võ, bị ánh sáng bao phủ, giống như thần linh.
"Ngư công tử." Công chúa Thanh Kỳ khẽ nói.
Trong nháy mắt, người ở chỗ này đều biết, người này chính là Ngư Cửu Biến.
"Chủ thượng, bọn họ bất kính đối với ngươi!" Trương Xuyên cáo trạng, ánh mắt tàn nhẫn, nhìn lướt qua bọn người Sở Phong.
"Thả người!" Ngư Cửu Biến lạnh lùng nói, ngữ khí như mệnh lệnh, không cho phép làm trái.
"Nguyên Ma, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?" Sở Phong quay đầu, nhìn về phía mấy người Nguyên Ma, Triển Hạc, nói: "Con mồi tốt như vậy, mau dùng Khổn Linh Thằng trói kỹ, lập tức đem đi câu giao cho ta!"
"Được!" Nguyên Ma là người mười phần dã tính, dù là Ngư Cửu Biến có thân phận không tầm thường, nhưng mà gã đó quát lớn hắn ta như vậy khiến cho hắn ta nổi giận.
Phù phù!
Hắn ta trực tiếp ném Trương Xuyên vào trong biển, phía dưới có chừng bảy tám con cá mập trắng lớn đang du động, ngửi được mùi máu tươi, tất cả đều mở ra cái miệng to như chậu máu, nhào về phía trước.
"A. . ." Trương Xuyên tê tâm liệt phế, hù đến vãi cả linh hồn, tiếp theo, hắn ta cảm giác toàn thân đau nhức kịch liệt, muốn bị xé nát.
"Các ngươi thật to gan!" Ngư Cửu Biến lạnh lẽo nói.
Sở Phong lạnh nhạt lên tiếng nói: "Không phục? Ngươi cũng tới, trực tiếp ném ngươi vào trong biển cho lão ngao ăn!"
Ném Ngư Cửu Biến ném vào trong biển cho lão ngao ăn?
Trên đảo Phương Trượng, một đám người cũng thay đổi sắc mặt, quả nhiên Sở Ma Vương này kiệt ngạo bất tuần, đối mặt với quý nhân tới từ mười vị trí đầu đều dám làm càn như vậy, vô pháp vô thiên.
Đối với di tộc trên đảo mà nói, mười vị trí đầu đó chính là "Thiên", chí cao vô thượng, ngay cả Địa Cầu ở thời kỳ toàn thịnh năm đó cũng không thể sánh vai, cuối cùng bị diệt.
Nếu là gả Công chúa Thanh Kỳ cho quý nhân ở Thiên Thần Tinh, trong mắt rất nhiều tiến hóa giả trên đảo Phương Trượng, đây là một loại vinh quang, càng là một loại bảo hộ.
"Muốn chết!" Hình chiếu ở trong hư không, bóng người vàng óng phát ra tiếng nói lạnh lẽo, có người miệt thị gã ta như thế, Ngư Cửu Biến tản ra sát ý đáng sợ.
"A. . . A. . ."
Trong biển Trương Xuyên kêu thảm, quá thê thảm, bị vài con cá mập lớn xông lên gặm cắn, vậy đơn giản là xé rách tim phổi, vô cùng thê thảm.
"Chủ thượng, cứu ta a!" Hắn ta kêu to.
Chỉ một thoáng, hình thể hắn ta không trọn vẹn, máu nhuộm biển xanh, mắt thấy là sắp bị xé nát.
"Sở Phong, ta sai rồi, bỏ qua cho ta đi, a. . . Đau quá, Sở Đại Ma Vương tha mạng, ngươi kêu ta làm cái gì cũng được, cũng không dám nữa, a. . ."