Bởi vì người mua là anh trai và cha của Tử Loan nên tất nhiên nàng không sợ cái gì, đồng thời cũng hy vọng hủy bỏ đơn hàng, phòng ngừa trong nhà bị dọa dẫm, bắt chẹt.
Sở Phong nhìn nàng, nói: “Nói cho anh trai Tử Tiêu của ngươi biết, cho dù hắn ta hủy bỏ đơn hàng, cũng phải dùng hệ thống tin nhắn gửi bí kíp đến cho ta để hoàn thành điều kiện.”
“A?” Tử Loan giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, mở to mắt, không tự chủ được mà lui về sau vài bước.
“Cái gì mà a? Ngươi thật sự cho rằng ta không biết người muốn mua ngươi là người nhà của ngươi sao? Nói đến cũng rất thú vị, lần trước hai người kia ra sức đấu giá, đoán chừng người một nhà quậy đến tưng bừng rồi nhỉ?” Sở Phong chế giễu.
“Ngươi...” Gương mặt nhỏ nhắn của Tử Loan lại càng đỏ hơn. Lần trước anh trai của nàng và phụ thân đấu giá đến đỏ cả mắt, đều hận không thể ăn hết đối phương. Kết quả sau khi biết được nhau là ai, tất cả đều trợn tròn mắt. Phụ thân nàng còn suýt chút nữa chạy đến cung Hỗn Nguyên quất cho anh trai nàng một trận.
“Liên lạc với người nhà của ngươi đi, những điển tịch đã bàn lần trước, ta đang rất cần.” Sở Phong thúc giục.
Điển tịch là phương pháp do bản thân sáng tạo ra, dùng cho bản thân là tốt nhất. Sở Phong cảm thấy, lý luận của môn phái này rất hợp với hắn.
Nếu kết hợp với phương pháp hô hấp, thần thông tự tuôn, kỳ ảo tự hiện, không thể nghi ngờ càng khiến người ta chờ mong.
Ban đầu, Tử Loan còn nhăn nhó, chết cũng không thừa nhận đó là người nhà của nàng.
Sở Phong rất thẳng thắn, trực tiếp liên lạc với Tử Tiêu. Bởi vì đây là thiên tài của cung Hỗn Nguyên, rất nổi tiếng trong thế hệ trẻ, là thành viên vip trên bình đài Nguyên Thú.
Cùng ngày, Tử Tiêu tức giận quá mức. Bởi vì Sở Phong tìm đến cửa, yêu cầu hắn ta giao phí bảo hộ.
“Dựa vào cái gì?” Tử Tiêu chưa từng bị người ta lừa gạt và bắt chẹt như vậy. Cung Hỗn Nguyên là do nhân vật chiếu rọi chư thiên xây dựng. Hắn ta ở đây là vì hắn ta là thiên tài, địa vị tất nhiên là rất cao.
“Chỉ bằng ta đang nuôi em gái ngươi.” Sở Phong đáp lại như vậy.
Tử Tiêu nghe xong, tức giận không ít.
Nuôi em gái ngươi? Lời này nói như thế nào cũng chẳng dễ nghe, giống như đang mắng chửi người, lại giống như chiếm tiện nghi, có ảo giác Sở Phong là em rể của hắn ta.
“Sở Phong, ta cảnh cáo ngươi...”
“Dừng lại, có giao phí bảo hộ hay không? Không giao, ta cũng không còn cách nào. Qua hết tối nay, đến sáng mai, ta sẽ gọi ngươi là anh rể.”
Ngón tay của Tử Tiểu cũng bắt đầu run rẩy, nhưng cuối cùng hắn ta cũng phải thỏa hiệp. Hắn ta liên lạc với phụ thân trước, chuẩn bị sử dụng chuyển phát nhanh Thông Thiên gửi mấy quyển điển tịch đến Trái đất.
Sau đó không lâu, Sở Phong nhận được một bao lớn, bên trong đều là sách.
Tiếp theo, hắn không ăn không ngủ nghiên cứu lý luận của môn phái này. Mỗi ngày đều đọc kỹ, sau đó thực hành.
Mấy ngày sau, bên ngoài Trái đất lại không bình tĩnh, có chiến hạm bay đến, là thần tử tộc Cơ Giới.
Đồng thời, người của tộc Tây Lâm cũng đến, là đệ nhất thiên tài thần tử tộc Tây Lâm, chuẩn bị tiến vào không gian chủ Trái đất.
Tin tức truyền đến, bên trong tinh không sôi trào.
Mọi người đều biết, một trận phong bạo sắp bắt đầu.
Tộc Tây Lâm là cường giả phản bội Trái đất mà đi ra. Bây giờ thần tử tộc này trở về, muốn nhập chủ Trái đất, ảnh hưởng sẽ rất sâu xa.
Sau đó, thần tử tộc Tây Lâm và Sở Phong tranh phong, dính đến cái gọi là cuộc chiến chính thống.
Lúc này, Uất Trì Không rốt cuộc cũng xuất hiện, mang đến một số tin tức cho Sở Phong.
“Xin lỗi ta đến muộn, trên đường gặp phải một số việc. Ừm, nói chuyện chính thôi. Chu Thượng đồng ý đánh với ngươi một trận, bí mật luận bàn.”
Sở Phong lạnh lùng. Bây giờ cường địch vực ngoại đã đến, hắn làm gì có thời gian đi ứng phó tên chân tử Trái đất đó.
“Chi bằng để Chu Thượng và ta so găng một lần, xem ai giết được cao thủ tộc Tây Lâm, chém rụng thần tử tộc Cơ Giới nhiều hơn.” Sở Phong kiến nghị.
Giữa hồ nước xanh biếc, những cây trúc xanh mơn mởn, một chiếc thuyền nhấp nhô theo làn sóng khẽ dập dềnh, lá cây mang theo sự mát mẽ, tràn đầy sức sống.
Uất Trì Không đang ngồi xếp bằng ở đó. Lão ta nhấp một ngụm nước trà trong suốt màu tím, sau đó lão ta nhíu mày lắc đầu và nói: “Chuyện này không phù hợp, Chu Thượng không thích hợp ra mặt.”
Lão ta cho rằng thân phận chân tử địa cầu mẫn cảm, đang ẩn núp nên không nên có cuộc ác chiến cùng với sinh linh vực ngoại, đi chạm mặt, mà từ từ đợi đến lúc cá nhảy hóa rồng.
Vẫn như lần trước, Uất Trì Không đến đây không hề để người khác chú ý tới mình. Trù Sở Phong thì bất kể là Nguyên Ma hay là Triệu Tinh đều không nhìn thấy lão ta cùng với thuyền trúc xanh.
Khóe miệng của Sở Phong mím lại cười khẩy một cái, hắn không muốn nói gì cả.
Uất Trì Không hơi than thở, rồi làm ra vẻ nói những lời thấm thía: “Anh bạn nhỏ Sở Phong, cậu ngoài sáng, Chu Thượng trong tối. Có một số việc cậu nên hiểu rõ, một người bị bại lộ dù sao cũng tốt hơn hai người bị bại lộ, cậu ở bên ngoài chống lại áp lực, để Chu Thượng có thời gian tu hành, tất cả cũng vì tương lai thôi.”
“Ông không cảm thấy hắn thiếu một chút tôi luyện sao?” Sở Phong hỏi lão ta. Đến vàng thật còn cần nung lửa, thì huống chi là một tiến hóa giả cái muốn vô địch đương thời.
Uất Trì Không nói: “Không hề thiếu, có người chuyên so tài cùng hắn, ngày nào cũng có cuộc chiến quyết liệt!”
“Thật đúng là suy nghĩ thấu đáo.” Sở Phong nói. Hắn không muốn nói nhiều về vấn đề này nữa, bởi vì cách nhìn của hai người căn bản chẳng có sự tương đồng.
Muốn thả hổ về rừng, không chỉ chính nó phải có cái uy mà cũng cần núi rừng tác thành để nuôi dưỡng sự hoang dã và hung ác.
“Anh bạn nhỏ, lần này cậu xuất chiến sẽ phải đối mặt với kẻ thù không hề yếu. Có thần tử tộc Tây Lâm, còn có một vài thần của tộc Thiên Thần, phải bảo trọng đấy.” Đầu tiên Uất Trì Không nói những lời rất quan tâm, sau đó lại nói tiếp: “Chuyện ta nhắc tới lần trước, cậu có thể suy nghĩ thêm một chút không?”
Chuyện cũ lão ta nhắc đến vẫn là muốn hộp bạc, hy vọng Sở Phong có thể phơi bày nó ra cho Chu Thượng xem thử.
Sở Phong từ chối nói: “Không cần nói nhiều, lần trước đã sớm kết luận rồi. Nếu muốn thì đưa tháp năng lượng xưa nhất ra cho ta xem, hoặc là để Chu Thượng tới đánh với ta một trận!”
“Anh bạn nhỏ, cậu ở ngoài sáng, thiên hạ ai cũng biết. Lúc này cậu còn phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù, nên cậu nên suy nghĩ kỹ đi, nhỡ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sao? Ta cảm thấy vẫn nên để lại hộp bạc thì tốt hơn, để phòng ngừa ngộ nhỡ.”
“Có phải còn muốn ta để lại cả địa ngục kiến dịch không, định trước khi đi ta phải đưa tất cả vật có giá trị trên người cho Chu Thượng à?” Sở Phong nhìn chòng chọc lão ta mà nói.
Uất Trì Không trầm giọng nói: “Anh bạn nhỏ đừng tức giận, ta đề nghị như vậy, là vì suy xét cho sau này.”