Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1079 - Chương 1095: Dù Cho Đối Mặt Ngàn Vạn Người, Ta Cũng Dũng Cảm Tiến Tới (2)

Thánh Khư Chương 1095: Dù cho đối mặt ngàn vạn người, ta cũng dũng cảm tiến tới (2)

Gã đàn ông của tộc Tây Lâm bị xoắn nát, máu thịt và tinh thần đều bị diệt, chỉ có thể thống khổ phát ra tiếng gào thét quanh quẩn dưới bầu trời.

Vèo!

Sở Phong lao đi quá nhanh, chém xong tên kia thì đồng thời cũng bay ra ngoài, đại kích trong tay quét ngang phía trước, đồng thời tiến công hai tên thành viên tộc Cơ Giới kia.

"Giết a!"

Hai tên Kim Chúc Nhân rống to, nhìn thấy gã thanh niên của tộc Tây Lâm đã chết thảm, bọn chúng lạnh hết cả người chúng huy động, trường đao sáng như tuyết, giống như hai tia chớp đồng thời dâng lên, bổ về phía Sở Phong.

Ầm!

Sở Phong vẫn một tay cầm đại kích như trước, thế càn quét vẫn không chút suy giảm, một cái tay khác thì đập về phía trước, uy năng càng kinh khủng, quyền trái giống như một vầng thái dương nho nhỏ đang nổ tung, chùm sáng bành trướng, phóng đại, sau đó ầm vang một tiếng nhấn chìm cả tiền phương.

Đương đương. . .

Hai trường đao sáng như tuyết bị đánh tan nát, cũng nổ nát vụn trên không trung, trở thành từng mảnh từng mảnh kim loại, phải biết đây đều là thứ được đúc thành từ một loại vật liệu hiếm có nào đó.

Hai sinh mạng thể kim loại khủng hoảng, vừa rồi bọn chúng hoàn toàn là đang liều mạng mà đấu pháp, không giữ lại chút gì để tấn công Sở Phong, hi vọng hắn thu hồi đại kích.

Kết quả, chỉ một quyền của Sở Phong thôi mà đã phá giải công kích sắc bén nhất của chúng, nắm đấm đạp nát trường đao bí kim, làm nổ tung ra!

Răng rắc!

Trong hoả tinh liên miên mà chói lòa, Sở Phong chém ngang lưng thân thể kim loại của bọn chúng, tiếp đó thì đại kích chấn động, hai Kim Chúc Nhân kêu lên thảm thiết, đã tan rã một cách toàn diện, hóa thành vô số những mảnh kim loại, triệt để chết thảm.

"Ầm ầm!"

Đồng thời, ngọn núi nhỏ bụi mù mà trước đó Sở Phong ném ra đã phóng đại, từ kích thước nắm đấm cấp tốc hóa thành một ngọn núi năng lượng khổng lồ, nó nện lên ngay giữa vòng xoáy ngũ sắc, quấy nhiễu thành viên tộc Tây Lâm và Cơ Giới vượt giới.

Ầm!

Lần này chỉ có một thành viên tộc Tây Lâm bị đánh rơi xuống.

Sở Phong vọt qua, dồn hết toàn lực ra tay ứng phó, xẹt một tiếng, chém phăng người nọ và cả binh khí thành hai nửa, máu tươi văng tung tóe khắp nơi.

Mà đường hầm vòm trời kia rốt cục cũng ổn định, Thần Tử tộc Tây Lâm – Ngụy Lân cất tiếng nói rét lạnh thấu xương, quát: "Sở Phong, ngươi giỏi lắm, khát máu lắm, trước khi chết còn giết được nhân mã của tộc ta!"

Hắn mang theo các cao thủ trẻ tuổi của tộc Tây Lâm, kết bè kết phái với người của tộc Cơ Giới, tiếp nhận áp lực không gian của Địa Cầu, dần dần thích ứng, tháp năng lượng Ngũ Hành này quả nhiên siêu phàm!

"Thật là đáng tiếc, chỉ giết được có bốn tên." Sở Phong còn rất tiếc nuối.

Ngoại vực, phản ứng của các phe phái đều khác biệt, chỉ trong nháy mắt như thế thôi mà tộc Tây Lâm và Cơ Giới đều bị tổn thương, có thể nói xuất sư bất lợi, anh tài tuổi trẻ trong tộc mỗi bên cũng đã chết mất hai tên.

Trong vũ trụ, các phe nhân mã đều cảm ứng được sự quyết tâm của Sở Phong, hành động này là muốn quyết một trận chiến giết tới máu văng khắp trời, hắn và tộc Tây Lâm thế bất lưỡng lập, một phương không chết thì không dừng tay.

Điều này hoàn toàn khác biệt với khí chất vui thì cười giận thì mắng ngày xưa của hắn!

Lúc này, trên Địa Cầu, bất kể là hàng lâm giả trước đó hay là tiến hóa giả bản địa, tất cả đều cảm xúc phập phồng, bị chấn động mạnh.

Các đại tài phiệt bất an, trong lòng sợ hãi, bọn hắn biết, đây là sự kiện lớn, tộc Tây Lâm đã tới, từ đây muốn trở thành chính thống Địa Cầu?

Núi Phổ Đà, Khương Lạc Thần giương đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào bầu trời, ánh mắt cô hết sức phức tạp, chỉ có một mình Sở Phong mà muốn đối đầu với kẻ thù Chư Thiên, lần này khác biệt với dĩ vãng, có thể còn sống sót được chăng?

"Huynh đệ, lần này ngươi nhất định phải chống chọi được!" Trên núi Long Hổ, bọn người Ngao Vương, lão Lạt Ma, Mã Vương cũng rất lo lắng, bởi vì, phía sau tộc Tây Lâm còn có Thiếu Thần của tộc Thiên Thần, địch nhân đều vô cùng cường đại, hơn nữa số lượng còn rất nhiều!

Giờ phút này, cho dù là di trong những bí cảnh của tộc Bồng Lai, Phương Trượng cũng rất kiêng kị, trong lòng không cách nào bình tĩnh được, bọn chúng biết rõ năm đó tộc Tây Lâm đáng sợ đến cỡ nào, quân đoàn kia là một thanh đồ đao sắc bén không bị khống chế.

“Nhất mạch Bồng Lai ta, hoan nghênh tộc Tây Lâm trở về, nhập chủ Địa Cầu, trở thành của dòng chính của nơi này!"

Cuối cùng, tộc Bồng Lai tỏ rõ thái độ, âm thanh chấn động cả bầu trời.

Chỉ một khoảng khắc thôi mà ngoại vực đều rối loạn một trận, bị chấn động mạnh, tiến hóa giả trong bí cảnh bản thổ Địa Cầu trực tiếp có người đầu hàng.

"Ha ha, tốt, Bồng Lai, các ngươi không tệ!" Thần Tử tộc Tây Lâm lộ ra nụ cười nhạt, tiếng nói của gã ta khuấy động phía dưới bầu trời, cứ như sấm sét, tựa hồ đang ủng hộ tộc đàn tương quan.

"Tham kiến Thần Tử tộc Tây Lâm, cung nghênh huyết mạch chính thống trở về, bí cảnh Phương Trượng thần phục!" Đông Hải, nhân vật trọng yếu trong bí cảnh Phương Trượng tỏ thái độ, còn phái nhân mã ra đi nghênh đón!

Dưới trời sao, các phe phái đều là nghị luận ầm ĩ.

Trên bầu trời, thân ảnh của Sở Phong có vẻ hơi cô đơn, một mình đứng giữa không trung, đối mặt hơn mười người tộc Tây Lâm và Cơ Giới phía ngoại vực, ngoài ra còn phải đối đầu với rất nhiều tiến hóa giả của bản thổ!

"Nhìn thấy không, Thiên Mệnh sở quy, tộc Tây Lâm của ta mới là dòng chính của Địa Cầu, huyết mạch thuần khiết này ai có thể sánh bằng? Bây giờ trở về là chúng vọng sở quy!"

Thần Tử Ngụy Lân tộc Tây Lâm nhếch khóe miệng tạo ra một tia cười nhạt, có chút lạnh, gã ta nhìn chằm chằm Sở Phong, sau đó lại nhìn về phía biển rộng trời xanh, nhìn xa ra cả tinh cầu này, thật sự hưng phấn!

"Bí cảnh Doanh Châu ta cung nghênh Tây Lâm Quân trở về, nghênh đón Thần Tử!" Lúc này, lại có một thế lực hàng phục, truyền tiếng nói đến.

Tam Tiên Đảo Hải Ngoại, toàn bộ đều đã thần phục.

Không chỉ như thế, trên lục địa còn có mấy bí cảnh tỏ thái độ, nguyện ý nghênh đón tộc Tây Lâm trở về.

"Thiên Mệnh sở quy!" em gái của Thần Tử tộc Tây Lâm - Ngụy Tuyền, lúc này cũng cười, mỹ lệ làm rung động lòng người, nhưng nụ cười trên gương mặt lại ít nhiều có vẻ hơi tàn khốc.

Đông Hải, trên chiếc thuyền trúc xanh biếc, Uất Trì Không ngồi xếp bằng, còn có một người bị sương trắng bao phủ đang rất bình yên mà tĩnh tọa, trên lò lửa bùn đỏ đã đun sôi nước nóng, bọn họ pha lấy một bình Thần Thần Trà, hương khí lượn lờ tràn ra ngoài.

Hai người vẫn bình thản như cũ, không đếm xỉa đến, không có ý xuất thế.

Trong sao trời, Thiếu Thần tộc Thiên Thần cười to, chừng mấy trăm người chung quanh gã ta đang người hô ngựa hí, hoặc cưỡi trên hung thú, hoặc ngồi trong chiến xa, đều là Thần Tử, Thánh Nữ các tộc, tất cả đều có lai lịch lớn đến kinh người.

Có người mở miệng đề nghị, nói: "Đây là một cuộc thịnh hội, không thể nào bỏ lỡ, chúng ta cũng giáng lâm hết đi, đi xem lễ."

Thiên Thần tộc Thiếu Thần gật đầu, nói: "Dưới trời sao hiện giờ, ai còn biết tộc đàn dĩ vãng của tinh cầu này, đều chỉ chấp nhận tộc Tây Lâm."

Bình Luận (0)
Comment