Chu Toàn tới, cái đầu undercut sáng loáng, sừng thì mọc bốn cái, gã mặc âu phục đen, đeo chiếc kính râm to đùng, nhìn thoáng qua còn tưởng là Đại Hắc Ngưu đã tới, thật đúng là nhất mạch tương truyền mà.
"Huynh đệ, tôi tới rồi, mặc dù thực lực của tôi không tốt, nhưng cũng có thể hò hét cùng trợ uy cho anh!" Chu Toàn nhanh chân đi đến, gã rất tùy hứng, nhưng bây giờ lại đang liều lĩnh nguy hiểm tính mạng.
Lúc này là tình huống như thế nào? Thần Tử ngoại vực liên miên kết thành đàn, Thiếu Thần đã giáng lâm, mang đến một hơi hơn hai trăm đại cao thủ cấp độ Quan Tưởng!
Cho dù là Sở Phong cũng không ngờ tới, sẽ có nhiều cường giả ngoại vực cùng nhau giáng thế như vậy, tình cảnh bản thân hắn còn đáng lo, đi cùng hắn sẽ cực kỳ nguy hiểm.
"Chu Toàn!" Sở Phong đứng dậy, đi tới, hai người dùng sức ôm một hồi.
Lòng Sở Phong tràn ngập ấm áp, vào lúc nguy hiểm ập đến trước mắt như vậy mà Chu Toàn chịu đến, hành động này thắng mọi thiên ngôn vạn ngữ, không cần nói thêm cái gì.
Hắn biết rõ, Chu Toàn hoàn toàn muốn làm một người bình thường, mà bây giờ lại phá giới.
Lúc trước, Chu Toàn đi cùng bọn Đại Hắc Ngưu tu hành trên núi Côn Lôn một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng lại chất chứa tình cảm mà tạm biệt, gã nói về sau con đường tiến hóa này có thể sẽ rất đặc sắc, nhưng mà, gã chỉ là một người bình thường, không chịu nổi những áp lực kia, càng muốn đoàn tụ với cha mẹ mình hơn.
Đoạn thời gian đó, Chư Vương hai bên đông tây đại chiến, Hắc Long Vương, Schiele, Hoàng Kim Lão Sư Tử vân vân tàn phá bừa bãi, gào thét và cả gió tanh mưa máu dưới chân núi Côn Lôn, để lại cho gã ấn tượng quá sâu sắc.
Đối với một người bình thường mà nói, chuyện này giống như thần thoại Hồng Hoang, Thú Vương dẫn đầu vô số ngoại tộc, đại binh tiếp cận, kịch liệt va chạm với Chư Vương phương đông, quá mức khốc liệt.
Khi đó, lúc hết thảy đã yên bình đi, Chu Toàn từng uống rượu giải sầu với Sở Phong, thở dài không thôi.
Sở Phong tôn trọng lựa chọn của gã, sau đó tiễn gã rời đi, từ đó về sau cũng không đi quấy rầy gã nữa, dù biết gia đình bọn họ ở ngay trong một thành thị vùng đất phía tây.
Thời gian đi qua rất lâu rồi, Chu Toàn lại xuất hiện, tới gặp Sở Phong.
"Huynh đệ, anh không cần phải tới, tâm ý này tôi nhận." Sở Phong hơi dùng sức vỗ một cái trên đầu vai của gã, bất kể nói gì, trong lòng của hắn vẫn còn ấm áp không nguôi.
"Anh biết đó, lúc trước cha mẹ tôi đều đi vào thành thị Tây Bộ, tìm được anh trai tôi, gia đình tụi tôi đều ở nơi đó, cách Côn Lôn không tính rất xa, biết anh sẽ xuất hiện, sao tôi có thể không đến!"
Lời Chu Toàn nói rất giản dị, cũng rất chân thành tha thiết, gã biết Sở Phong phải đối mặt va cái gì, bị người của ngoại vực nhằm vào, mà ngay cả các tiến hóa giả bản thổ như Bồng Lai, Phương Trượng cũng muốn tới đây chống đối, hắn cô đơn như vậy mà chỉ có thể tới đây dựa vào một bầu nhiệt huyết.
"Sở Phong, bọn ta đứng về phe ngươi. Có một số người cam tâm làm tôi tớ, làm chó săn, đó là lựa chọn của bọn chúng, nhưng bọn ta thì không, thề chết cũng không theo!"
Bí cảnh núi Vương Ốc, núi Himalaya, núi Chung Nam. . . Một đám người tới gần từ cuối đường chân trời, đuổi tới trước ngọn núi hùng vĩ này.
Những người này đều đến từ các bí cảnh trên lục địa, cả đám đều rất nhiệt huyết, tinh thần mười phần, không có chút ý sợ hãi nào, người dám đến nơi này sớm đã cân nhắc qua hết thảy, coi nhẹ sinh tử.
Những người này trẻ có già có, từ cảnh giới Tiêu Dao đến cấp độ Quan Tưởng, họ có cấp bậc không bằng nhau, cũng xem như là tiến hóa giả rất mạnh, nhưng mà, nếu thật sự làm liều với bọn người Thiếu Thần, Tây Lâm Thần Tử, hiển nhiên còn chưa đủ.
Nhưng mà, người nào cũng có nghĩa khí bất khuất, không sợ loại nguy cơ này.
"Các vị, đa tạ!" Sở Phong muốn nói cái gì, thế nhưng, cuối cùng cũng chỉ có thể phun ra hai chữ này, có lẽ thực lực của đám người này không đủ mạnh mẽ, nhưng cũng là vì lên tiếng ủng hộ cùng duy trì hắn nên mới xuất thế, toàn thân hắn đều đang tỏa nhiệt, huyết khí cuồn cuộn.
Một thanh niên của bí cảnh núi Himalaya nói: "Không cần cám ơn, bọn ta không phải thứ hèn nhát như Bồng Lai và Phương Trượng, sài lang đao phủ xuất hiện, há có thể quỳ xuống cầu được sống, chạy đến như thế này mới là lẽ thường phải làm!"
"Lúc trước, tổ tiên của bọn ta là bị tộc Tây Lâm giết chết, mấy ngàn người bị mất mạng, ngay cả con nít chúng cũng không tha, toàn bộ ngã vào vũng máu, đến chết vẫn không tin nổi, người một nhà lại đi giết người một nhà!" lão nhân bí cảnh núi Vương Ốc mở miệng, năm đó nhất mạch bọn họ từng là một đại tộc, nhưng cuối cùng chỉ còn sống sót hơn mười người.
Một thanh niên tộc Tây Lâm sau khi nghe chuyện này thì ý cười trên mặt càng đậm lên, đi vài bước hướng tới bên này, mang theo vẻ đùa cợt, nói: "Thú vị thật, một ít cỏ dại năm đó chưa được nhổ sạch, hiện tại lại xuất hiện, còn dám không biết sống chết tiến tới góp mặt, các ngươi đều đang tự tìm cái chết sao?"
Về phần Ngụy Lân, thân là Thần Tử của tộc này, gã ta không thích hợp để nói mấy câu này, trên mặt chỉ mang theo nụ cười thản nhiên, liếc nhìn những người này, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Một bà lão tóc trắng xoá của bí cảnh núi Chung Nam sơn lúc này cũng mở miệng, bờ môi bà ta đang run rẩy, bởi vì năm đó tiến hóa giả phụ cận núi Chung Nam, bao gồm mấy đại tộc, vô số môn phái tiến hóa cường đại, gần như bị tộc Tây Lâm một đêm giết sạch, một thời gian rất dài ngày trước, nơi đó không còn lấy một ngọn cỏ.
Bà ta run giọng nói: "Tộc Tây Lâm, bọn Ác Ma máu lạnh các ngươi, năm đó là một quân đoàn trọng yếu trên tinh cầu này, các loại đại dược, bí bảo, diệu thuật đều cung cấp cho các ngươi dùng, áo giáp tốt nhất, hung thú tọa kỵ để cho các ngươi lựa chọn đầu tiên. Kết quả là, các ngươi đã làm cái gì? Còn hung ác hơn cả Bạch Nhãn Lang, trở mặt vô tình, xoay người lại là giết người một nhà, vung lên đồ đao đẫm máu, còn tàn độc hơn cả người ngoại vực, tàn sát vùng đất này máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi, mình còn có lương tâm không? Đều cho chó ăn rồi sao? Đã nhiều năm như vậy, các ngươi phản bội rời đi là được, hiện tại còn muốn mặt dày trở về, còn nói xằng mình là chính thống? Kẻ mang lòng dạ hiểm độc tàn ác quả nhiên luôn luôn không biết liêm sỉ, không biết áy náy là cái gì, bọn Ác Ma các ngươi!"
Tộc Tây Lâm nghe được những lời này thì cả đám giận tái mặt, đây là lịch sử đen của bọn chúng, muốn phản bác cũng khó khăn, là chuyện cũ không muốn bị người ta lôi ra nhất.
Người thanh niên kia lập tức quát lớn, nói: "Lập trường khác biệt, thắng làm vua thua làm giặc, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, bọn đáng thương, thất bại các ngươi cũng chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên sau cùng!"
Sắc mặt gã ta âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, nếu không phải kiêng kỵ Sở Phong còn đứng ở nơi đó, gã ta đã sớm trực tiếp ra tay.