"Oanh!"
Nhưng mà, người thanh niên không dám xuất thủ, không có nghĩa là Sở Phong sẽ cố nhịn gã, lúc này, Sở Phong chụp một bàn tay qua, chính là Lưu Quang Quyền của tộc Thiên Thần, nhưng lại là lấy hình thức chưởng mà đánh tới, quá nhanh, kim quang bùng nổ.
"Ngươi dám!"
Người này gầm thét, trong lòng gã thầm rung động, một bên đối kháng, một bên xin giúp đỡ mà nhìn về phía Thần Tử Ngụy Lân tộc Tây Lâm và em gái của gã ta - Ngụy Tuyền.
"Ngươi thật quá mức!" Ngụy Tuyền mở miệng, ả ta rất ôn nhu, nhưng bây giờ trên gương mặt tràn đầy ý lạnh, ả lao vút lên không, tay phải siết chặt nắm đấm, như một con Thiên Hoàng ngẩng đầu, bộc phát ra thần uy, chặn đánh Sở Phong.
Mọi người hít một hơi lạnh, đây là tuyệt học ngày xưa của Địa Cầu —— Thiên Hoàng Quyền, trước mắt loại chiến kỹ này chỉ có dòng chính tộc Tây Lâm nắm giữ, thần uy kinh thế!
Đây là một trong những quyền pháp cường đại nhất trong vũ trụ!
Phanh phanh. . .
Nhưng mà, bàn tay màu vàng óng của Sở Phong rất nhanh, trực tiếp truy kích thanh niên trẻ tuổi kia, quả quyết mà tung ra năng lượng, cũng dùng một tay khác ngăn trở Thiên Hoàng Quyền.
Phốc!
bàn tay màu vàng óng kia của Sở Phong bộc phát ra sức mạnh quá cường đại, đánh tung gã đàn ông tộc Tây Lâm vừa rồi kia lên, phịch một tiếng trong hư không hóa thành một đám sương máu.
Bởi vì, hắn thật sự không có thiện cảm với cái tộc này, càng phẫn nộ đối với ngôn luận của người này, cho nên trực tiếp vận dụng Cộng Hưởng Thuật, dùng thủ đoạn mạnh nhất mà đánh chết ngay tại chỗ.
Đồng thời, cũng là vì nữ tử tuổi trẻ mạnh nhất của tộc Tây Lâm ngăn cản, càng làm hắn khăng khăng muốn giết chết người kia, không cho gã ta cơ hội sống sót.
Vùng đất này hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, cái gọi là thịnh hội này vừa mới mở ra thôi mà đã thấy máu, trực tiếp muốn phát sinh đại chiến chung cực hay sao?
Kế hoạch ban đầu của bọn họ không phải như vậy, nếu là thịnh hội, tự nhiên không có khả năng trực tiếp khai chiến.
"Thịnh hội mới bắt đầu, không đến lúc quyết chiến, thế mà ngươi dám hành hung! ?" mặc dù gương mặt của Ngụy Tuyền rất đẹp, nhưng bây giờ lại hiển hiện sát khí, vô cùng âm u, ả ta lao lên trời cao, cứ giống như một con Phượng Hoàng, duỗi người ra, bộc phát ánh sáng chói mắt, siết chặt nắm đấm, đánh giết về hướng Sở Phong.
"Thịnh hội của ai? !" Sở Phong rất bình tĩnh, lạnh lẽo mà mở miệng: "Đao phủ ác độc năm đó đã trở về, bày xuống trận thế ở trong này, chuyện đẫm máu gì cũng đã làm hết, bây giờ lại bày ra tư thái ghê tởm như áo gấm về quê, thịnh hội trong mắt các ngươi theo cái nhìn của bọn ta thì mang theo mùi máu tươi, phô trương như thế cho ai nhìn? !"
Có thể nói, Sở Phong ăn nói rất không lưu tình, ở trước mặt tất cả mọi người mà nói ra lời này, không chỉ nhằm vào tộc Tây Lâm, mà cũng làm cho sắc mặt các Thần Tử, Thánh Nữ lãnh đạm xuống.
Phanh phanh phanh. . .
Giữa không trung, phát sinh nổ lớn, trong lúc nói chuyện, Sở Phong nghênh đón tiếp đòn, giống như hai tia chớp đang dây dưa, thỉnh thoảng đụng vào nhau, liên tục nổ tung.
Không khí nổ tung, sương trắng hiển hiện, hiện tượng này có ghi chép trong điển tịch của người cổ đại bình thường, đây cũng là thủ đoạn của tiên nhân.
Âm bạo vang lên từng trận, hơi nước bỗng nhiên tăng vọt, khiến cho làn sương trắng tràn ngập, hai người đang quay cuồng trong mây mù, sấm sét vang dội, vô cùng kinh khủng.
Ai cũng không ngờ tới, đại chiến cứ như vậy mà đột ngột bùng nổ!
"Ngụy Tuyền lui ra phía sau!"
Thần Tử tộc Tây Lâm mở miệng, khí chất của gã ta có chút âm nhu, hiện tại ánh mắt rét lạnh, trực tiếp bước lên phía trước, đạp lên hư không, tới gần hai người!
Ngụy Lân muốn xuất thủ, bảo em gái của gã ta nhường lại chiến trường!
Oanh!
Một kích cuối cùng, Ngụy Tuyền lùi lại phía sau, ngực ả ta kịch liệt phập phồng, trên khuôn mặt đẹp đẽ tràn ngập kinh dị, quang diễm lấp lóa trên nắm tay, vừa rồi ả ta đã cố hết sức mình mà tấn công.
Dù biết Sở Phong rất lợi hại, nhưng mà, ả vẫn không có ngờ tới, khi ả triển khai Thiên Hoàng Quyền rồi mà vẫn không thể làm gì được đối phương.
Trước lúc đó, Ngụy Tuyền từng suy diễn, ả cho rằng lấy thực lực cảnh giới Quan Tưởng của mình, phối hợp thêm Thiên Hoàng Quyền, hẳn có thể trực tiếp đè chết Sở Phong, đánh nổ tung ở giữa không trung, cường thế mà kết thúc trận chiến đấu này!
Nhưng mà, hiện thực là, ả ta không thể lay động, cũng không cách nào chấn vỡ thân thể cứng cỏi kia của đối phương.
Sở Phong mang vẻ mặt bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Ngụy Tuyền, hắn cũng có chút kinh ngạc, cư nhiên không thể chém giết con ả này ngay lập tức, tộc Tây Lâm quả nhiên khá lợi hại.
Sở Phong nhíu mày, ai cũng nói tộc Tây Lâm là một trong trong các chủng tộc mạnh nhất vũ trụ, tổng thể thiên phú đều rất kinh người, hiện tại xem ra là danh bất hư truyền.
"Ngươi muốn sớm khai chiến, ta tác thành cho ngươi!"
Thần Tử Ngụy tộc Lân Tây Lâm chắp hai tay sau lưng, đứng ở nơi đó, gã ta rất tỉnh bộ mặt táo, trắng nõn với khí chất âm lãnh, khiến gã ta trông có chút đáng sợ.
Lúc này, Thiếu Thần tộc Thiên Thần là bất mãn nhất, đây là buổi thịnh hội mà gã ta đề nghị, còn chưa chân chính bắt đầu thì lại lấy chiến đấu để kết thúc.
Gã ta có ý ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của hai người này, gã biết cho dù mở miệng, cũng không có nghĩa lý gì lớn.
Ngụy Lân lạnh nhạt mà thong dong, cất tiếng: "Biết tộc Tây Lâm vì sao lại càng ngày càng cường thịnh không, mà ở nơi này thì chỉ còn một vài kẻ đáng thương? Bởi vì tộc Tây Lâm mới là chủng tộc ưu tú nhất trên tinh cầu này, sẽ kế thừa tất cả đạo thống, bây giờ trở về là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chỉ có tộc Tây Lâm bọn ta mới có thể giúp hành tinh mẹ phục hưng, lại quật khởi lần nữa, các ngươi. . . Đều là hậu đại của lũ thất bại, không làm nên chuyện gì, hôm nay giết sạch sẽ là được rồi!"
"Tộc Tây Lâm, không bằng heo chó!"
Có thể làm cho Sở Phong nói ra những lời này, có thể thấy được hắn chất chứa cơn lửa giận hừng hực đến mức nào.
Nhưng chuyện tàn ác mà Tây Lâm Quân làm ra năm đó, hậu đại của bọn chúng còn dám đường hoàng mà trở về, bày ra tư thái chính thống, tiến hóa giả nào của bản thổ cũng không thể không giận.
Cùng lúc đó, Sở Phong bí mật truyền âm với các tiến hóa giả chạy tới từ bí cảnh núi Vương Ốc sơn, núi Himalaya, bảo bọn họ cấp tốc rời khỏi nơi này.
Hắn lo lắng những người này sẽ chết ở Côn Lôn, bản thân hắn thì không sợ, có thể đánh thì đánh, muốn đi thì đi, hắn có nắm giữ loại diệu thuật Thiên Nhai Chỉ Xích này, tới lui tự nhiên.
Huống hồ, hắn hiện tại có một niềm tin mãnh liệt, hắn có thể kịch chiến ở nơi này, không sợ địch thủ.
Nhưng mà, những người này ở đây hắn lại không nắm chắc, Thần Tử, Thánh Nữ ngoại vực có số lượng quá nhiều, hơn hai trăm tiến hóa giả cấp độ Quan Tưởng, nếu mà ra tay thì hắn làm sao ngăn được, che chở không được cho bọn người Chu Toàn.
Những người này chịu đến, hắn đã rất cảm kích, trong lòng nóng hầm hập, nhưng hắn không hy vọng họ ở lại nơi này.