"Sở huynh ngươi quá lo xa, bọn ta tới nơi này không phải là vì chịu chết, thực lực của bọn ta so ra kém bọn người Thần Tử tộc Tây Lâm, Thiếu Thần tộc Thiên Thần, nhưng cũng có thủ đoạn tự vệ, những Thần Tử kia muốn giết bọn ta, chính mình cũng phải trả giá bằng máu trước đã!"
Một một lão giả cũng âm thầm truyền âm đến, nói cho hắn biết lão có mang đại sát khí đến, là vật mà tổ tông lưu lại, mới khai quật ra từ một vài di tích, có thể giết được tiến hóa giả cấp bậc Quan Tưởng.
Hơn nữa, thứ như vậy không phải chỉ có một hai cái, mỗi một bí cảnh đều mang đến đòn sát thủ.
"Ngươi yên tâm quyết chiến đi, bọn ta không sợ, sẽ giúp ngươi bảo vệ Chu Toàn." Một bà lão khác mở miệng, mặt mũi bà ta hiền lành, khiến cho Sở Phong đừng có lo lắng, cứ việc chém giết Thần Tử tộc Tây Lâm đi.
Sở Phong kinh ngạc, những người này có nắm chắc, có thể tự vệ, thậm chí có thể giết địch?
Hắn hơi yên lòng, chắc hẳn họ cũng không phải tới đây chịu chết, dù hận tộc Tây Lâm đến mức nào thì cũng không thể vì báo thù mà làm cho mình uổng mạng mới đúng.
Bằng không, không cớ sự nào lại khiến cho mình phơi thây đầy đất, sẽ chỉ làm kẻ thù của mình cười càng thoải mái hơn.
"Sở Phong, ngươi cảm thấy ta nói có đạo lý không?" Ngụy Lân lạnh nhạt mở miệng, vẫn chắp hai tay sau lưng như cũ, gã ta rất bình thản, cũng rất trấn định.
Đây là khiêu khích, mang theo chút khinh khi, làm rối loạn tâm thần của Sở Phong.
Gã ta nói giết sạch hậu đại của lũ thất bại trên Địa Cầu, như thế tùy tiện cỡ nào? Càng như một loại miệt thị.
“Tộc Tây Lâm chỉ là một trò cười tiếu lâm!" Sở Phong cất bước, thân thể hắn đang phát sáng, năng lượng như ánh hào quang đang cuộn trào mãnh liệt, đang nhảy nhót, giống như bừng cháy lên, chiếu sáng bầu trời.
Hắn nói tiếp: "Năm đó, các ngươi quỳ gối dưới chân tộc U Minh và tộc Thiên Thần, là để bảo đảm mạng sống của chính mình, các ngươi vung đồ đao vào sau lưng lão binh đang chữa thương, phụ nữ và trẻ em đang bất an, từ thời khắc đó trởi đi, tộc Tây Lâm thật sự đã bị diệt vong rồi! Sống sót cùng lắm chỉ là một đám hèn nhát, lũ ác ôn đối ngoại sợ hãi, không dám ứng chiến, đối nội thì cùng hung cực ác, tộc Tây Lâm đã sớm chết, đã diệt tộc, đám người các ngươi có gì mà tự ngạo, tự tin từ đâu ra thế hả? !"
Lời nói của Sở Phong rất lạnh, hắn không lên cao giọng, cũng không phải quá mức sục sôi, nhưng loại đạm mạc này lại càng lộ ra sự giá lạnh, khinh bỉ và ghê tởm đối với bộ tộc này.
"Lớn mật!" Hậu phương, cả đám người tộc Tây Lâm đều quát lớn, lời này đâm đau đớn vết sẹo dưới đáy lòng bọn chúng.
"Giết hắn!" Cho dù là em gái ruột của Ngụy Lân - Ngụy Tuyền lúc này cũng không nhịn được, đó là cấm kỵ của tộc Tây Lâm, chuyện xưa năm đó là không thể nhắc đến, không thể đề cập.
Nơi xa, Thiếu Thần tộc Thiên Thần lại rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười, bộ tộc bọn họ tự nhận là siêu nhiên, cao cao tại thượng, nghe được mấy câu này, gã ta cảm nhận được huy hoàng cùng cường thịnh của tộc đàn mình năm đó.
Ngụy Lân gào to: "Mấy lời hoàn toàn không có ý nghĩa gì! Trên thực tế, toàn thể tộc Tây Lâm ta đều còn sống, càng ngày càng cường thịnh, được xưng là một trong những chủng tộc có thiên phú tốt nhất, cũng đang đi về hướng tộc đàn tiến hóa vô địch đúng nghĩa nhất! Mà các ngươi thì sao, đạ sớm diệt vong rồi, còn thừa lại ai? Ngay cả công chúa Yêu Yêu nhân vật kinh diễm nhất kia cũng đã chết rồi, hiện tại có cái gì? Chỉ có hai ba con cá tạp chủng, là chính các ngươi. . . mới thật sự bị diệt tộc!"
"Có một số người nhìn như còn sống, nhưng hắn đã chết, có vài tộc đàn có rất nhiều người, nhưng lại toàn là cái xác không hồn, bị bóng ma tử vong năm đó bao phủ, các ngươi còn có tôn nghiêm của mình sao? Sớm đã quỳ mọp, đời này cột sống cũng không cách nào thẳng được nữa. Hôm nay, liền bắt đầu từ các ngươi, ta sẽ tới dọn sạch những chủng tộc sớm đã chết đi bọn ngươi, không nên để lại đống xác không hồn này, phải toàn bộ dọn đi, nếu tinh thần năm đó đã tiêu vong, như vậy nhục thân cũng nên bị chém đi!"
Sở Phong vẫn lạnh nhạt như vậy, càng có vẻ tỉnh táo, càng khinh miệt ghê tởm tộc Tây Lâm.
Oanh!
Đại chiến bộc phát, dù Ngụy Lân rất thong dong, tính cách âm nhu, không phải một người dễ dàng bị chọc giận, nhưng bây giờ gã ta cũng lộ ra sắc mặt lãnh khốc, ánh mắt rét lạnh.
Sở Phong vẫn luôn nói tộc đàn bọn chúng sớm đã chết đi, đã diệt vong vào năm đó, hiện tại chỉ là cái xác không hồn, chuyện này khiến Ngụy Lân đằng đằng sát khí, kéo ra lửa giận.
Theo Ngụy Lân, bộ tộc bọn họ không ngừng phát triển, há lại bị khinh nhờn như thế.
Phượng kêu rung trời!
Ngụy Lân bay tung lên trời cao, duỗi người ra, giống như một con Bất Tử Điểu vươn cánh bay lên, liệt diễm bừng bừng, cánh chim rực rỡ hiện lên hai bên thân thể của gã ta, khí tức khủng bố tuyệt luân.
Xoát một tiếng, hàn quang chói mắt, đây là Thiên Hoàng Quyền mà tộc Tây Lâm nắm giữ, kéo theo đó là từng luồng dị tượng, đôi cánh Phượng Hoàng hai bên thân thể Ngụy Lân phát sáng, xẹt ra kiếm mang.
Hiển nhiên, luyện diệu thuật đến cấp độ này rồi thì đã không còn là quyền pháp, thần thông tự động trào ra.
Đương đương đương!
Cánh Phượng Hoàng phát sáng, kiếm khí khuấy động, bắn ra ngay trong hư không, va chạm với quang trụ năng lượng sáng chói do nắm tay của Sở Phong đấm ra, cảnh tượng này vô cùng kinh người.
Trong tiếng xoẹt xoẹt, nơi xa có mấy ngọn núi, như bị hòa tan băng tuyết, bị năng lượng ăn mòn biến mất, bị đánh cho tan chảy!
Bọn chúng không thuộc về Côn Lôn, mà là ngọn núi ngoại bộ, không có trận vực che chở, cứ như thế mà bị bốc hơi khỏi nhân gian, có chút quỷ dị, càng phi thường khủng bố.
Lúc này Ngụy Lân và Sở Phong chỉ mới giao thủ một cái thôi mà đã đáng sợ như vậy, khiến cho ngọn núi cũng hóa thành quang vũ, biến mất khỏi nhân gian!
Oanh!
Sở Phong vung quyền, mang theo uy áp ngất trời, còn có huyết khí dâng tràn cuồn cuộn, hắn như một Thần Vương tung hoành nhân gian, quanh thân phát ra ánh sáng chói mắt, nắm đấm áp thiên, hắn đang vận dụng Tử Khí Đông Lai Quyền.
Đại chiến bạo phát, dị thường kịch liệt!
"Hừ!"
Lúc này, Ngụy Tuyền hừ lạnh, ả ta có lòng tin với anh trai của mình, ả liếc qua chiến cuộc, sau đó khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, dẫn đầu người của tộc Tây Lâm trực tiếp ép sát về hướng bọn người Chu Toàn.
"Anh trai ta nói rất đúng, hậu đại của lũ thất bại, một đám côn trùng, cá tạp đáng thương, giết sạch là được rồi, từ đây trên hành tinh mẹ sẽ càng tinh khiết hơn, tộc Tây Lâm ta sẽ là chủ đạo của hết thảy, các ngươi đều đi chết đi!"
Ngụy Tuyền tương đương xinh đẹp, nhưng tiếng nói của ả lại hết sức lãnh khốc.
Sưu sưu sưu. . .
Ả ta dẫn theo tộc Tây Lâm đánh giết về phía trước, tàn nhẫn mà quả quyết, bởi vì không đơn giản chỉ muốn diệt sát bọn người Chu Toàn, mà còn muốn làm loạn tâm tư Sở Phong, làm cho hắn phát huy thất thường, bị giết chết sớm hơn một chút.