Cơ thể Lâm Nặc Y phát sáng, lơ lửng giữa không trung, gió núi thổi qua, tay áo phất phới, mái tóc dài tung bay, nhìn từ trên cao xuống.
Cả người Thiên Thần Cánh Bạc toàn là máu, ngay cả mái tóc bạc cũng ướt sũng. Trên người còn có rất nhiều vết thương, nhìn thấy mà giật mình.
Hai người đứng sóng vai trên khoảng không của Bạch Xà Lĩnh, người nào cũng có khí chất phi phàm. Cho dù bị thương nhưng vẫn xuất chúng như cũ.
Sở Phong đứng trên núi, tay cầm đại cung, lẳng lặng nhìn giữa không trung. Khoảng cách quá xa, hắn khó mà bắn trúng Thiên Thần Cánh Bạc.
Đây chính là chỗ tốt của việc có thể bay trên trời. Cho dù không địch lại, cũng có thể trốn lên không trung. Người dưới đất có mạnh hơn cũng vô pháp chạm đến.
Nhất thời, hai bên đều không lên tiếng, giống như đang đối đầu.
Bạch Xà Lĩnh, dị nhân rất nhiều, tất cả đều đang chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lâm Nặc Y dáng người cao gầy, da thịt trắng muốt, nhưng khí chất lại quá lạnh, gương mặt tinh xảo giống như được điêu khắc từ băng tuyết, ánh mắt đẹp thâm thúy.
Cô không muốn đối địch với người bên dưới. Nếu không phải do Mục thì chắc chắn sẽ không có biến cố như vậy, khiến cho Sinh Vật Thiên Thần tổn thất không nhỏ.
Ngay cả Thiên Thần Cánh Bạc cũng suýt chút nữa bị giết chết.
Bên ngoài cơ thể Lâm Nặc Y bao phủ một vầng sáng, chậm rãi nâng cô lên, mang theo Thiên Thần Cánh Bạc cùng đến một chỗ cao hơn, phòng ngừa mũi tên xương kinh khủng tập kích.
“Anh có sao không?” Cô nghiêng đầu, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, hai mắt chăm chú nhìn Thiên Thần Cánh Bạc rồi nhìn phần bị trúng tên của y.
Thiên Thần Cánh Bạc lắc đầu.
Trên người y có những vết thương nhìn thấy rất rõ, ví dụ như đôi cánh, bị rách một mảng rất lớn, thương thế cực nặng.
Còn có vết thương, mặc dù tạm thời đã liền lại nhưng vẫn rất nghiêm trọng. Ví dụ như ở ngực, nơi bị một mũi tên xương đâm thủng, vết máu loang lổ.
Lâm Nặc Y lấy ra một bình thủy tinh, bên trong chứa một thứ chất lỏng màu tím. Cô mở nắp bình, đổ vào mấy vết thương tương đối nghiêm trọng của Thiên Thần Cánh Bạc.
Nó có hiệu quả ngay lập tức. Máu không còn chảy ra nữa, vết thương kín miệng, hơn nữa còn có mùi thơm tràn ngập.
Sau khi Sinh Vật Thiên Thần đạt được một số quả lạ, bọn họ đã có được tiến triển mang tính đột phá trong lĩnh vực thuốc biến đổi gien, đã nghiên cứu ra được mấy loại bí dược.
Có một số dị nhân có thể bay trên bầu trời xuất hiện. Bọn họ đều có cánh chim, bao quanh Lâm Nặc Y và Thiên Thần Cánh Bạc.
Thật ra, bọn họ đã cách mặt đất rất cao, súng ống và mũi tên khó mà bắn giết được.
Rất nhanh, người của Bồ Đề Cơ Nhân đến, có một số dị nhân có thể bay, giằng co với đám người Lâm Nặc Y, còn có người đến gần Sở Phong.
Đinh Tư Đồng xuất hiện, bước chân nhẹ nhàng. Dưới sự bảo vệ của một số người, cô xuyên qua khu rừng, xuất hiện cách Sở Phong không xa.
Trong vùng núi, rất nhiều dị nhân nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh sợ, thấp giọng bàn tán.
Bọn họ dự cảm được, Bồ Đề Cơ Nhân muốn mời chào Sở Phong, bây giờ đang tiến đến lấy lòng.
Từ đằng xa, một chàng thanh niên bọc tấm vải trên đầu đang chạy trốn trong núi, nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được tru lên: “Nữ thần của ta.”
Chu Toàn rất kích động, cũng rất giật mình. Gã vẫn không đi, từ xa quan sát cuộc chiến. Ban đầu gã rất lo lắng cho Sở Phong, nhưng về sau thấy Sở Phong dũng mãnh, phi thường như vậy, gã kinh hãi đến mức cằm muốn rơi xuống mặt đất.
Hiện tại, gã nhìn thấy nữ thần quốc dân Đinh Tư Đồng đang hướng về phía kia, mục tiêu là Sở Phong, gã lại càng không thể bình tĩnh.
“Hắn là Ngưu Thần Vương, tôi cũng là một thành viên của Ngưu thị.” Chu Toàn sờ lên sừng thú trên đầu mình, lần đầu tiên cảm thấy nó cũng không đến nỗi khó coi như vậy.
Thậm chí, gã còn cảm thấy có chút thuận mắt.
Bên trong khu rừng, Sở Phong vô cùng cảnh giác. Bất luận là Sinh Vật Thiên Thần hay là Bồ Đề Cơ Nhân, nếu có thể, hắn đều muốn tránh xa.
Loại đại tài phiệt sâu không lường được như vậy, nếu gần gũi với bọn họ, rất khó nói là phúc hay họa.
Nếu không phải Mục nhằm vào hắn, Thiên Thần Cánh Bạc muốn giết hắn, hắn đã sớm xong chuyện phủi áo bỏ đi, không gây ra động tĩnh lớn đến như vậy.
“Khương Lạc Thần.” Trên bầu trời, Lâm Nặc Y lên tiếng, nhìn đám người bên dưới.
Rất nhiều dị nhân nghi hoặc. Ai là Khương Lạc Thần?
Thuận theo ánh mắt của cô nhìn lại, thì ra là Đinh Tư Đồng.
Quả nhiên, Đinh Tư Đồng đã đáp lại, nở nụ cười xinh đẹp: “Cô là Lâm Nặc Y?”
Không ít người cảm thấy ngạc nhiên. Nữ thần quốc dân còn có một cái tên khác, là Khương Lạc Thần?
Có một số ít người biết ẩn tình, thấp giọng nói cho người bên cạnh biết, tên thật của Đinh Tư Đồng chính là Khương Lạc Thần. Đinh Tư Đồng chỉ là nghệ danh của cô mà thôi.
Khương gia là một trong những thành viên quan trọng của Bồ Đề Cơ Nhân, yêu cầu con cái phải khiếm tốn làm việc. Nếu không, sẽ rất dễ dàng bị chỉ trích.
Ai nấy đều giật mình!
....
Lấy Lạc Thần làm tên, đúng là rất êm tai nhưng không phải ai cũng thích hợp.
Hiển nhiên, cô gái của Khương gia này rất có phong thái. Bằng không, chẳng thể nào chỉ trong một thời gian ngắn đã được xưng là nữ thần quốc dân.
“Cô nóng vội quá rồi đấy.” Trên bầu trời, Lâm Nặc Y lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn bên dưới.
Lời của cô rất đơn giản, chỉ muốn nhắc nhở Ngưu Thần Vương. Mấy chữ là đủ rồi, nói nhiều quá ngược lại không tốt.
Vốn đang là một bố cục rất tốt, kết quả bị Mục làm cho bết bát đến hoàn cảnh như vậy.
Mục bị giết, Thiên Thần Cánh Bạc bị thương, Lâm Nặc Y đương nhiên sẽ không lấy lòng Ngưu Thần Vương, nhưng cũng không muốn nhìn thấy Bồ Đề Cơ Nhân lôi kéo người.
Khương Lạc Thần mỉm cười, nụ cười rất xán lạn, dung nhan mỹ lệ khiến rất nhiều chàng trai phải thất thần. Cô hỏi lại: “Cô đang lo lắng?”
Lời nói của cô rất ung dung, cũng không nói nhiều, không che giấu ý muốn lôi kéo Ngưu Thần Vương, đồng thời trực tiếp nói ra lo lắng trong lòng Lâm Nặc Y.
Đối với Lâm Nặc Y mà nói, lúc này đúng là phiền phức, chẳng lẽ muốn đối đầu tới chết với Ngưu Thần Vương sao? Tình huống trước mắt hiển nhiên không thích hợp. Bằng không, tổn thất sẽ càng nhiều hơn.
Lôi kéo hắn? Cũng không thể được. Mục đã gây ra chuyện như vậy, không ai có khả năng tiếp nhận và tha thứ.
Trên bầu trời, Lâm Nặc Y rất bình thản, nhìn Khương Lạc Thần nói: “Cười một tiếng khuynh thành. Tôi quên chúc mừng cô.”
Rất nhiều dị nhân kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hiểu ra ẩn ý.
Không ít người đã biết, nữ thần quốc dân cũng là dị nhân, năng lực tương đương với Cửu Vĩ Bạch Hổ trong thần thoại, thực lực rất mạnh. Quan trọng hơn có thể mị hoặc cả thiên hạ.
Lâm Nặc Y nói rất uyển chuyển, cười một tiếng khuynh thành, cười thêm tiếng nữa khuynh quốc. Đây là chỉ sự mị hoặc vô biên của Cửu Vĩ Bạch Hồ trong truyền thuyết sao, muốn khuyên Ngưu Thần Vương cẩn thận?
Cô chỉ nói một cách tùy ý, ai muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Khương Lạc Thần không thèm để ý, phong thái hơn người, bước chân nhẹ nhàng bước đến chỗ Sở Phong.
Cô bước đến gần, trực tiếp mời Sở Phong gia nhập Bồ Đề Cơ Nhân, nói thẳng là vì hắn mà đến, nụ cười vô cùng động lòng người.