Trong lòng Sở Phong cảm thấy kinh ngạc. Sau khi trời đất thay đổi, càng lúc càng thần bí, dị nhân xuất hiện cũng nhiều hơn, ngay cả năng lực Cửu Vĩ Bạch Hồ cũng có sao?
“Nữ thần mời, tôi tất nhiên cầu còn không được, nhưng hôm nay tôi thật sự chẳng muốn ở nơi này thêm chút nào nữa, muốn rời đi ngay lập tức.”
Sở Phong rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo vẻ trêu chọc.
“Nếu không, cô cho tôi một tấm danh thiếp, hôm nào tôi mời cô uống trà?”
Rất nhiều người lộ ra vẻ mặt khác thường. Hỏi danh thiếp của nữ thần quốc dân, về sau còn mời uống trà, hắn nói chuyện đúng thật nhẹ nhàng, phóng khoáng.
Người của Sinh Vật Thiên Thần rất yên tâm. Nghe ra được, Ngưu Thần Vương từ chối rất nhã nhặn, dường như không muốn gia nhập Bồ Đề Cơ Nhân.
“Được, đây là danh thiếp của tôi.” Nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Khương Lạc Thần mỉm cười xán lạn, tự nhiên hào phóng đưa ra một tấm danh thiếp.
Một vị dị nhân tiếp nhận, sau đó chạy đến đưa cho Sở Phong.
“Được rồi, chờ ngày nào cô rảnh, tôi sẽ mời cô.” Sở Phong nói xong, xoay người rời đi, không chút dừng lại. Đã không thể giết chết được Thiên Thần Cánh Bạc, ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Đồng thời hắn cũng không muốn bị cuốn vào cuộc đối kháng giữa hai quái vật khổng lồ là Sinh Vật Thiên Thần và Bồ Đề Cơ Nhân. Hắn muốn mau chóng rời đi, khôi phục lại hình dạng cũ, khi đó mới có thể đứng bên ngoài vòng xoáy.
“Người anh em, đây là danh thiếp của tôi.” Lúc này có người đuổi theo, chính là Chu Ỷ Thiên. Anh ta rất kích động, đi đằng sau Sở Phong lải nhải.
Sở Phong quay đầu lại, thấy là Chu Ỷ Thiên, hắn liền trực tiếp bỏ chạy. Hắn không muốn biểu diễn cái gì là Ngưu Ma Đại Thánh đâu.
Đám dị nhân kinh ngạc, sau đó nhịn không được cười to. Ngưu Thần Vương hung hãn như vậy mà cũng có lúc chạy trối chết.
“Ngưu Thần Vương xin dừng bước.” Chu Ỷ Thiên kêu to.
“Đừng đi theo tôi. Phía sau anh còn có một nữ thần quốc dân đó, mau hợp tác với cô ấy đi.” Sở Phong chạy nhanh, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
“Haha...” Đám dị nhân cười to.
“Tôi nhất định sẽ mời nữ thần.” Chu Ỷ Thiên hô to ở đằng sau.
Trên thực tế, lời nói của anh ta luôn đi đôi với việc làm. Anh ta không đuổi kịp Sở Phong, liền vội chạy đến gần Khương Lạc Thần, dùng mấy lời dụ dỗ ra sức mời cô.
Khương Lạc Thần dung mạo tuyệt mỹ, lúc nào cũng mỉm cười ôn hòa, nhưng bây giờ nghe Chu Ỷ Thiên nói, trên vầng trán trắng muốt cũng không nhịn được mà hiện lên mấy vạch đen.
“Khương nữ thần, tôi nói nghiêm túc đấy.” Chu Ỷ Thiên nói. Đây là một bộ phim mang tính bước ngoặt của anh ta.
“Anh nhìn đi, không phải ở đó có một người rất thích hợp sao?’ Khương Lạc Thần mỉm cười, chỉ Lâm Nặc Y trên bầu trời.
“Lăng không hư độ, giống như thần thoại, cộng thêm vẻ đẹp lãnh diễm tuyệt trần, đúng là hoàn toàn có thể.” Chu Ỷ Thiên nói.
Chờ đến khi anh ta quay đầu lại, Khương Lạc Thần đã sớm rời đi, không cho anh ta bất cứ cơ hội nói tiếp nào.
Chu Ỷ Thiên muốn đuổi theo, kết quả bị người khác ngăn lại.
“Đạo diễn, làm sao bây giờ?” Bên cạnh có người nhỏ giọng hỏi.
“Không sao đâu. Dù sao cũng đã thu lại hình ảnh của bọn họ. Hai đại nữ thần đều tham gia diễn xuất rồi.” Chu Ỷ Thiên nói.
Nhưng sau khi nói xong, anh ta rất cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý, lúc này mới hô: “Nào, tiếp tục quay, thu lại tất cả các cảnh tượng hoành tráng.”
Bên ngoài Bạch Xà Lĩnh, Hoàng Ngưu ngừng lại. Nó rất cảnh giác, vẫn luôn cảm thấy bất an. Bởi vì thời gian rất lâu trước kia, nó cảm nhận được vùng đấy này không thích hợp.
Nhất là bây giờ, nó lại cảm nhận được phía trước có nguy hiểm rất lớn.
Nhưng, nếu dừng lại, nó sẽ bị Kim Cương đuổi kịp. Đi không được, ở cũng chẳng xong, khiến cho nó đau đầu vô cùng.
Bỗng nhiên, nó nhìn thấy một con trâu đen đang nhàn nhã gặm cỏ, da lông đen nhánh sáng ngời.
Sau khi Hoàng Ngưu nhìn thấy, ánh mắt nó liền lóe sáng.
Nó lặng lẽ giấu hòm sắt, sau đó nhanh chóng cởi bỏ tấm áo da thú.
Nó cúi đầu nhìn bộ lông màu vàng của mình, mạnh mẽ run lên, màu vàng lập tức thu lại, biến thành một con nghé đen.
Đương nhiên, đầu của nó rất nhỏ, cơ thể vốn cũng không lớn, nhìn qua rất giống một con nghé con.
Màu của cặp sừng cũng thay đổi, không còn màu vàng, cũng chẳng có gì khác biệt với sừng trâu bình thường. Tiếp theo, Hoàng Ngưu nghênh ngang bước ra ngoài.
Nó tiến đến chỗ con trâu đen cách đó không xa, yên tâm thoải mái gặm cỏ xanh.
Con trâu đen cũng không để ý. Nó khá bình tĩnh, giống như không phát hiện một con nghé con mới xuất hiện.
Kim Cương thét dài, một đường đuổi tới. Hắn ta vô cùng tức giận. Bị một tên quái nhân đánh lén, mất đi quả thông màu tím, đúng là khiến cho hắn ta khó mà tiếp nhận.
Nếu không đạt được thì thôi đi, rõ ràng đã đến tay, lại bị người ta cướp mất.
Khi đi qua nơi này, hắn ta hơi do dự, dừng bước lại. Bởi vì hắn ta cũng cảm nhận được biên giới Bạch Xà Lĩnh dường như có nguy hiểm lớn, mà nguy hiểm đó còn ở ngay phía trước.
Khi Kim Cương đang nghi hoặc, con nghé đen đang ăn cỏ sau lưng hắn ta đột nhiên đứng lên, sau đó gõ thật mạnh vào sau ót của hắn ta.
Cơn đau nhức kịch liệt khiến mắt Kim Cương nổ đom đóm, đằng trước biến thành màu đen, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, hắn ta ít nhất đã chịu đựng năm cú đạp. Lực rất lớn, có thể đập nát tảng đá mấy vạn cân. Nếu là người bình thường, đầu của hắn ta đã sớm nát như dưa hấu.
Cho dù hắn ta có được cơ thể cứng rắn, cũng đau đến khó mà chịu được.
Kim Cương tức đến nổ phổi. Hắn ta lại bị đánh lén. Nhất là, khi hắn ta quay đầu lại, nhìn thấy là một con nghé con, con mắt của hắn ta thiếu chút nữa lòi ra.
Con mẹ nó, lại là một con nghé đen?
Kim Cương nghĩ đến cách đây không lâu, sau khi tên quái nhân kia cướp đi hòm sắt, dường như tứ chi chạm đất, nhanh chóng chạy trốn?
Hắn ta còn tưởng rằng người kia tinh thông thuật bay lượn, để thuận tiện leo núi, nhanh chóng tiến lên sườn núi, cho nên mới dùng cả tay cả chân. Không nghĩ đến lại là một con dị thú.
Kim Cương phẫn uất, tức điên lên. Hắn ta bị con nghé đen này liên tục đập hai lần vào đầu, tưởng hắn ta dễ bắt nạt như vậy sao?
Hắn ta chịu đựng cơn đau kịch liệt sau ót, đánh về phía Hoàng Ngưu, muốn đại chiến với nó.
Hoàng Ngưu hơi hụt hẫng. Nó nhìn ra được nhục thân Kim Cương mạnh đến mức không còn gì để nói. Đánh nhiều móng như vậy cũng không quật ngã được hắn ta. Điều này đồng nghĩa với việc phiền phức khó giải quyết đây.
Bịch bịch bịch…
Đúng lúc này, con trâu đen đang ăn cỏ đằng xa đột nhiên hành động, nhanh không thể tưởng tượng nổi. Khi Kim Cương quay người, vừa muốn đối phó với Hoàng Ngưu, con trâu đen đã đứng lên, trực tiếp cho hắn ta bốn vó.
Thân hình của con trâu đen lớn, sức mạnh cũng vô biên.
Bịch bịch bịch…
Tiếng vang nặng nề.
Kim Cương trợn trắng mắt, cơ thể lay động, đứng không yên. Hắn ta cố gắng quay đầu lại nhìn phía sau lưng.
Kết quả, trên trán lại bị dính thêm móng của một con trâu lớn.
Chuyện gì xảy ra vậy? Hoàng Ngưu mở to hai mắt, giống như thấy quỷ, trừng trừng nhìn về phía trước.
Kim Cương choáng váng, Hoàng Ngưu cũng choáng váng theo.