Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 113 - Chương 112: Thành Tinh

Thánh Khư Chương 112: Thành tinh

Mắt Kim Cương trợn trắng, đứng không vững. Cho dù có cơ thể có cứng rắn đến mức nào, hiện tại cũng chịu không được, muốn xụi lơ.

Nhưng hắn ta thật sự không cam lòng, thậm chí còn khó chịu.

Hắn ta muốn duy trì sự tỉnh táo. Đường đường là dị nhân đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, một trong tứ đại cao thủ, sao có thể ngất đi được?

Nhưng vào phút cuối, hắn ta nhìn thấy một kẻ đánh lén khác. Mẹ nó, lại là một con trâu khác.

Hôm nay hắn ta rơi vào trong ổ trâu hay sao vậy? Kim Cương thật sự muốn nguyền rủa.

Ngày thường, hắn ta vẫn luôn ổn trọng. Bất luận gặp phải chuyện gì cũng đều rất bình tĩnh, nhưng bây giờ hắn ta chỉ muốn mắng người, muốn chửi tục mà thôi.

Quá phẫn uất. Hai con trâu đen chết tiệt này muốn giải quyết hắn ta hay sao?

Một lớn một nhỏ, tại sao lại đen như vậy chứ?

Trong mắt Kim Cương, hai con trâu này không chỉ có bộ lông đen nhánh, ngay cả tâm cũng biến thành màu đen, lại dám vô sỉ đánh lén hắn ta.

Rõ ràng thực lực rất mạnh nhưng bỉ ổi như thế, thích xuất kích từ đằng sau, gõ vào ót của người khác.

Ý thức Kim Cương đang giãy dụa, nhưng mí mắt càng lúc càng nặng.

Con trâu đen lớn rất bình tĩnh, bộ dạng thế ngoại cao nhân, giống như chẳng liên quan đến nó.

Hoàng Ngưu bước qua, chạy đến phía trước. Nó sợ Kim Cương khôi phục lại, vì thế tiếp tục nhảy lên, bốp một tiếng, nặng nề bổ một móng nện vào ót của Kim Cương.

Một cơn đau nhức vô cùng kéo đến!

Cho dù Kim Cương mắt trợn trắng, sắp bất tỉnh nhưng vẫn cảm giác được da đầu như muốn nứt ra, ánh mắt tan rã, mơ hồ nhìn thấy con nghé con kia.

Đáng hận thật. Rõ ràng sắp ngất rồi, còn tặng hắn ta thêm một cú, điều này thật sự rất đáng hận.

Bịch!

Hắn ta ngã xuống đất, hoàn toàn hôn mê, không thể động đậy.

Cho đến lúc này, Hoàng Ngưu mới quay người lại nhìn con trâu đen, trợn tròn mắt.

Đến bây giờ nó vẫn còn đang giống như nằm mơ. Cái gã to con này là ai vậy?

Hoàng Ngưu chột dạ. Trước đó, nó thật sự không nhìn ra được con trâu đen này là dị thú, lại còn phi phàm như thế.

"Bò....ò...!"

Hoàng Ngưu kêu lên một tiếng, chào hỏi con trâu đen, đồng thời da mặt dày tiến đến làm quen.

Bởi vì nó cảm thấy mình hơn phân nửa đánh không lại con trâu đen này. Mấy móng kia của đối phương có uy lực như thế nào chứ? Chỉ vài cú, con trâu đen đã trực tiếp nện Kim Cương đến ngất đi.

Nó đánh lén đến hai lần, cũng không đánh Kim Cương ngất xỉu được.

“Nghé con, chán sống rồi hả?” Con trâu đen trực tiếp nói tiếng người.

Lời nói quá đột ngột khiến Hoàng Ngưu dựng tóc gáy. Vèo một tiếng, lui lại đến mấy chục thước.

Nó giật mình kêu lên. Nó biết, bên trong trời đất biến dị này, gặp được dị thú biết nói là chuyện kinh dị như thế nào. Đây tuyệt đối là một kẻ rất tàn nhẫn.

Nếu là sinh vật của thế giới này, chỉ có thể nói con thú đó quá lợi hại, sớm như vậy đã có thể nói được tiếng người, thành tựu trong tương lai sẽ rất kinh khủng.

Nếu con trâu đen đến cùng một chỗ với Hoàng Ngưu, thế thì lại càng không tầm thường. Mấy lão gia hỏa thực lực mạnh mẽ muốn đến đây, cái giá phải trả sẽ rất lớn, tuyệt đối phi phàm.

“Chạy cái gì? Đi bên cạnh tao, tao đảm bảo mày sẽ không bị làm sao. Nếu không, hôm nay mày có thể sẽ chết ở chỗ này.” Con trâu đen dạy dỗ.

Hoàng Ngưu kinh ngạc, cuối cùng mài móng bước đến.

Nó cụp đầu, cảm thấy cái gã to con này tuyệt đối không thể trêu vào. Đối phương nói cái gì cũng đều phải làm theo. Nếu không, đoán chừng sẽ không có quả ngon để ăn.

....

Sở Phong nhanh như điện, một đường vượt qua hẻm núi, xuyên qua khu rừng, một hơi chạy ra bên ngoài Bạch Xà Lĩnh.

Chờ một hồi, đó là tình huống gì vậy? Hắn mở to hai mắt, nhìn khu vực đằng trước.

Nơi đó có hai con vật, một là một con nghé con, toàn thân đen nhánh, bóng loáng như dầu hắc, nhìn rất quen mắt, như thế nào cũng thấy giống Hoàng Ngưu, chỉ là màu sắc của lông không thích hợp mà thôi.

“Là nó.”

Bởi vì Sở Phong nhìn thấy trên người nó đeo bao vải to, chính là cái dùng để đựng điện thoại của Hoàng Ngưu.

“Con trâu chết tiệt này hơn phân nửa muốn độc chiếm quả lạ, vì thế mới biến bộ lông thành màu đen.” Sở Phong cảm thấy chủ ý của Hoàng Ngưu chẳng hay chút nào cả.

Nhưng tại sao lại có thêm một con trâu đen to đùng ở đây? Sở Phong nhìn thoáng ra phía xa.

Nhìn cũng rất quen mắt.

Một lát sau, hắn rùng mình một cái, lập tức nhớ lại hắn đã gặp con trâu đen này ở đâu.

“Chính là con trâu ở núi Côn Luân.” Sở Phong tin chắc mình không nhìn nhầm, đúng là giống nhau như đúc.

Đây là một giống trâu Tây Tạng màu đen, da mịn như tơ lụa chảy xuôi, dài chừng một trượng, lúc trước đã lưu lại ấn tượng rất lớn cho Sở Phong.

Mặc dù còn cách nhau rất xa, nhưng thể chất của Sở Phong đã thay đổi rất lớn, bất luận là cảm giác hay là thính lực, tất cả đều mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Hắn mơ hồ nghe được con trâu đen mở miệng nói tiếng người.

Chuyện gì xảy ra vậy? Sở Phong như bước đi trong mộng.

Một con dị thú biết nói tiếng người. Điều này quá kinh khủng đi, chẳng khác nào... thành tinh.

Hắn đã từng nghe Hoàng Ngưu đề cập qua, trong mảnh thiên địa này, nếu xuất hiện dị thú biết nói tiếng người, con dị thú đó nhất định rất lợi hại.

Sau đó, hắn đổi phương vị quan sát, lần này hắn phát hiện Kim Cương bị ném ở trong bụi.

Điều này lại càng khiến Sở Phong run rẩy, lại càng vững tin con trâu đen này tuyệt đối kinh khủng, là nhân vật rất hung ác.

Bởi vì cách đây không lâu, Hoàng Ngưu đã đánh lén, nhưng không hề khiến Kim Cương ngất xỉu. Người này có danh xưng là cơ thể bất hoại, cường đại vô cùng.

Nhất là khi Kim Cương tranh đoạt quả thông, từng bị người ta dùng súng bắn phá. Nhiều đạn bắn trúng người như vậy cũng đều bình yên vô sự, có thể thấy được nhục thân của hắn ta kinh khủng đến cỡ nào.

Từ đằng xa, con trâu đen ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn lướt qua Sở Phong.

Sở Phong run lên, hơn phân nửa đã bị phát hiện. Con trâu này quá mạnh, thần giác nhạy cảm. Cách nhau xa như vậy cũng không gạt được nó.

Nhưng hắn cũng không đứng dậy, cũng không chủ động bước qua.

Sở Phong ổn định lại tâm trạng, cẩn thận suy nghĩ, tại sao con trâu đen này lại chạy từ núi Côn Luân đến đây?

Nên biết rằng, sau khi thiên địa kịch biến, núi Côn Luân cách núi Thái Hành Sơn ít nhất cũng phải mấy vạn dặm. Nó có thể cứ như vậy mà đi đến đây sao?

Hắn thậm chí hoài nghi chẳng lẽ con trâu đen đuổi theo hắn mà đến đây?

Cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cho rằng không phải. Bằng không, lúc trước con trâu đen đã giữ hắn lại rồi.

“Nó đã thành tinh, hẳn là trùng hợp đến đây, hoặc nghe nói núi Thái Hành Sơn có dị quả, vì thế muốn đến tranh đoạt?” Sở Phong suy đoán.

Từ đằng xa, Hoàng Ngưu ỉu xìu. Nó không muốn bị quản thúc. Vất vả lắm mới đến được nơi này, vì trở thành thánh tổ mà đến, nếu không thể xưng tôn, còn có lão gia hỏa này bên cạnh dạy dỗ nó, vậy thì chẳng còn ý nghĩa nào nữa.

“Mày cho rằng bây giờ mày cướp được dị quả thì nó sẽ là của mày?” Con trâu đen quở trách.

Hoàng Ngưu không phục. Nó tin rằng nếu không có con trâu đen thần bí này, quả thông màu tím tất nhiên sẽ thuộc về nó.

“Buồn cười! Đám nhân loại kia, còn có mày nữa đều tưởng rằng có thể chiếm hết ưu thế ở đây sao? Các người không biết khi nào sẽ có tai họa ngập đầu ập tới à?” Con trâu đen lại tiếp tục dạy dỗ.

Bình Luận (0)
Comment