Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 114 - Chương 113: Dị Thú Thành Biển (1)

Thánh Khư Chương 113: Dị thú thành biển (1)

Tình huống gì vậy? Hoàng Ngưu giật mình, trợn tròn mắt, không mấy tin tưởng.

“Mày có biết gần đây có gì không? Rất nhiều dị thú. Bọn chúng đã sớm bao vây nơi này, nhưng bọn chúng còn chưa hiểu quá nhiều về con người, vừa lúc muốn mượn cơ hội này âm thầm quan sát thủ đoạn của con người, chờ đợi xem súng của con người sử dụng ra sao.”

Từ đằng xa, Sở Phong nghe xong, thân hình run rẩy. Nơi này có rất nhiều dị thú đang quan sát con người?

“Tao nghi ngờ rằng, đằng sau đám dị thú có một nhân vật rất hung ác, đang quan sát nhất cử nhất động của con người, muốn nhân cơ hội này thao luyện thủ hạ.” Con trâu đen chậm rãi nói.

Trí tuệ của dã thú cao như vậy sao? Đang quan sát con người, từ đó học tập rồi tiến hành phản kích?

Sở Phong hoảng hốt. Nếu lời con trâu đen nói là thật, hậu quả sẽ rất đáng sợ. Tương lai ai là chủ nhân của mảnh thiên địa này, đúng là không thể nói trước được.

Hắn nhớ đến một số việc mà Lâm Nặc Y đã nói cho hắn biết. Dị thú rất thông minh, năng lực học tập và bắt chước rất mạnh, càng có ưu thế hơn con người.

Hiện tại xem ra, dị thú ẩn núp không xuất hiện là vì trí tuệ đã mở ra, nhưng vẫn còn chưa hiểu hết về nhân loại, vẫn còn đang âm thầm quan sát.

Suy nghĩ như thế, khiến cho sống lưng người ta lạnh toát. Tương lai chắc chắn sẽ phát sinh chuyện lớn.

Hoàng Ngưu vẫn không phục. Dị thú nhiều thì như thế nào, dựa vào bản lĩnh của nó, chẳng lẽ còn không phá vây ra được sao? Còn nữa, nó có thể nuốt dị quả, tiếp tục tiến hóa.

“Con nghé con mày còn không phục sao? Tao đã cứu mày một mạng, bằng không, một khi mở cái rương sắt, đó chính là thời điểm mà mày phải mất mạng.” Con trâu đen duỗi móng sờ lên đầu Hoàng Ngưu, nhìn thì giống như đang trách cứ nhưng thật ra lại là một sự yêu chiều.

Hoàng Ngưu hoài nghi, chạy đến chỗ rương sắt. Bang một tiếng, một móng đạp xuống, chiếc rương được chế tạo bằng thép tinh luyện lập tức nứt ra.

“Né qua một bên. Bên trong có một con dị thú rất nguy hiểm.” Con trâu đen cảnh cáo. Nó tiến lên trước, một móng đạp xuống. Chiếc rương sắt hoàn toàn nát bươm, vụn sắt bay tứ tung.

Cây nhỏ xanh mơn mởn lộ ra, bên trên kết một quả thông màu tím đã chín rục. Bên trong quả thông là từng hạt thông óng ánh như hạt ngọc, tràn ngập mùi thơm.

Vèo.

Một luồng ngân quang bay ra, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng. Nếu không phòng bị, người mở nhất định sẽ chết.

Bốp.

Con trâu đen nâng móng, một cước đạp nó bay ra ngoài.

Vèo.

Một con rắn nhỏ màu trắng dài bằng chiếc đũa rơi xuống đất, dựng thẳng cơ thể, một lần nữa bay đến, giống như một tia chớp màu bạc, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Bịch một tiếng, con rắn nhỏ một lần nữa bị con trâu đen đá bay.

Bò....ò...!

Con trâu đen gầm nhẹ một tiếng, tản ra uy áp kinh khủng, lạnh lùng nhìn chằm chằm con rắn nhỏ: “Đừng cố chấp nữa, ta đã lưu tình rồi.”

Con rắn nhỏ màu bạc thè lưỡi rắn, rất không cam tâm, nhưng cuối cùng, nó khiếp sợ uy áp của con trâu đen, vì thế biến thành một luồng ngân quang bỏ chạy.

Từ đằng xa, Sở Phong nhìn thấy rất rõ ràng, không khỏi giật mình. Nếu không có phòng bị, tùy tiện mở rương sắt, hậu quả khó mà lường được.

Hắn rốt cuộc biết vì sao trong phạm vi mười thước xung quanh cây nhỏ có rất nhiều người trúng độc tử vong như thế, thì ra là có một con rắn trắng nhỏ trông coi, trên người còn có kịch độc.

Mặc dù nó chỉ dài bằng cây đũa nhưng lại là một con dị thú, hơn nữa còn có thể thấy được thực lực của nó rất mạnh, vượt xa rất nhiều dị nhân.

“Thấy chưa, con rắn nhỏ màu trắng này rất không bình thường, được xem là dị loại trong số dị thú. Nếu muốn đánh lén, mày sẽ không phòng bị được.” Con trâu đen tiếp tục dạy dỗ Hoàng Ngưu.

Hoàng Ngưu giật nảy mình.

Từ đằng xa, con rắn trắng thè lưỡi phát ra âm thanh kỳ quái.

“Tình huống không ổn rồi. Chúng ta đi nhanh lên.” Lúc này, con trâu đen hơi khẩn trương.

Bên ngoài Bạch Xà Lĩnh có rất nhiều người, đều là người của Sinh Vật Thiên Thần và Bồ Đề Cơ Nhân. Cách đây không lâu, Lâm Nặc Y đã hạ sáu mệnh lệnh, trong đó có ba mệnh lệnh là phân phó cho người bên ngoài.

Cô đã sắp xếp rất tỉ mỉ, chuẩn bị rất nhiều bước kế tiếp.

Trên thực tế, Bồ Đề Cơ Nhân cũng như vậy, bố trí rất tinh vi, tất cả đường đi đều bị phong tỏa.

Trên ngọn núi, có hai người đang đánh cờ, mái tóc người nào cũng bạc trắng như tuyết, nhìn rất hòa thuận.

“Này, cả hai chúng ta đều không được ra tay, cứ để cho đám tiểu bối làm việc. Đến lúc đó, ông cũng đừng có mà nhịn không được đấy.” Một ông cụ cười nói.

“Yên tâm đi, Bồ Đề Cơ Nhân tôi lấy được bỏ được. Nếu thua, người của Sinh Vật Thiên Thần ông mang quả thông đi cũng được. Hơn nữa, tôi và ông cũng chưa chắc là đối thủ của đám người Kim Cương.” Một ông cụ khác lên tiếng.

Hai người bọn họ đến từ trận doanh đối lập, là người của Sinh Vật Thiên Thần và Bồ Đề Cơ Nhân, thế mà lại ngồi đánh cờ với nhau.

“Không ổn rồi.” Ông cụ của Bồ Đề Cơ Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn hai luồng ngân quang bắn đi.

“Hỏng rồi, có chuyện lớn xảy ra rồi.” Ông cụ của Sinh Vật Thiên Thần cũng kinh hãi đứng lên, hô hấp nặng dần.

“Mau lùi lại cho ta, bảo người bên trong mau chạy đến đây.” Ông cụ Bồ Đề Cơ Nhân hét lớn lên, chấn động toàn bộ ngọn núi.

Hai ông cụ đều thét lên ra lệnh, giữa miệng và mũi đều phát ra ngân quang, hóa thành gợn sóng, khuếch tán khắp nơi, âm thanh to lớn, quanh quẩn toàn bộ vùng núi.

Bọn họ chạy xuống ngọn núi, xông về phía trận doanh của mình.

Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, các đầu lĩnh nhanh chóng sắp xếp, tổ chức người chuẩn bị chiến đấu, đồng thời bắt đầu liên lạc với Lâm Nặc Y và Khương Lạc Thần.

......

Trong núi, không khí rất bức bối, khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông, khó chịu lạ thường.

Trên bầu trời không có mây đen, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hô hấp không thoải mái, tim giống như có một tảng đá lớn đè xuống, cảm giác đè nén vô cùng.

Giống như sự yên tĩnh trước một cơn bão lớn, nặng nề và tĩnh mịch, đang đợi phá vỡ và xé rách.

Vùng đất này hoàn toàn không bình thường, không có gió thổi cỏ lay, nhưng lại khiến người ta run rẩy kinh ngạc.

Hai ông cụ đứng trên hai ngọn núi khác nhau, vẻ mặt nghiêm túc. Bọn họ đang cảnh giới, chuẩn bị tiếp ứng người trong núi trở về.

Biên giới Bạch Xà Lĩnh, bất luận là chim thú hay là dị nhân đều cảm thấy rất bất an, trong lòng sợ hãi. Linh hồn rúng động, nhưng lại cố gắng kềm chế.

Từng đội người di chuyển, bắt đầu rút lui ra khỏi núi.

“Cẩn thận phòng bị.” Có người quát.

Bọn họ không thể rút đi quá xa, bởi vì bọn họ còn phải chờ người trong chỗ sâu Bạch Xà Lĩnh trở về.

Đột nhiên, sắc mặt hai ông cụ thay đổi, họ cảm ứng được nguy hiểm mà người cường đại như bọn họ cũng phải dựng đứng lông tơ.

Chỉ lát sau, đám dị nhân cũng bắt đầu cảm ứng được, giống như đang bị cự thú Hồng Hoang để mắt đến, không rét mà run, cuống quýt nhìn ra xa.

Từ đằng xa, lờ mờ có sinh vật xuất hiện.

“Trời ơi, nhiều mãnh thú như vậy sao? Tràn khắp núi đồi rồi.”

Một dị nhân kêu to, phá vỡ sự yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment