Từng con dã thú vô thanh vô tức chậm rãi xuất hiện, đang hướng đến vùng núi này.
Điều này quả thực vô cùng kinh dị. Số lượng bọn chúng rất nhiều nhưng không hề phát ra âm thanh, di chuyển đâu vào đấy, từ bốn phương tám hướng bọc đánh nơi này.
Chính bởi sự im lặng như vậy, mới khiến người ta cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy sợ hãi.
Bọn chúng là thú nhưng lại đồng lòng, có quy luật tiến lên, muốn vây khốn tất cả dị nhân nơi đây.
Hơn nữa, bọn chúng thuộc về tộc đàn khác nhau, nhưng không hề có tranh đấu, không phạm lẫn nhau. Mục tiêu của bọn chúng chỉ có một, chính là nhân loại.
Mùi gió tanh truyền đến, dã tính đã được phóng thích ra. Từng con mãnh thú thoát khỏi hẻm núi, bước ra khỏi rừng, đông đến mức không nhìn thấy điểm cuối.
Chúng dần đến gần, mọi người đã có thể nhìn rõ dáng vẻ của đám thú này.
Chúng là những con khỉ lông vàng óng ánh, là sói hoang toàn thân giống như được đúc từ đồng xanh, là những con lợn rừng to như xe bọc thép, hoặc những con rắn lớn màu xanh to như những thùng nước.
Đây là một đám quái vật, chủng loại bình thường nhưng đã sớm biến dị, vừa nhìn là biết không dễ chọc.
Tất cả mọi người đều biết sự việc đã không ổn. Nhiều dị thú đáng sợ như vậy xuất hiện, đối với dị nhân bên trong núi Thái Hành Sơn mà nói, tuyệt đối là đại nạn.
Mỗi một con dị thú đều tản ra khí tức vô cùng nguy hiểm. Ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi tiếp cận, càng khiến cho người ta có cảm giác khủng hoảng.
“Chặn đánh bọn chúng.”
Có người ra lệnh. Bây giờ có thể sử dụng vũ khí nóng bắn phá. Bằng không, đợi đám dị thú đến gần, hậu quả khó mà lường được.
Đùng đùng đùng...
Trong núi, tiếng súng vang lên, ngọn lửa phun ra, trút xuống hỏa lực vô biên, tiếng nổ liên tiếp không ngừng.
Rầm rầm rầm....
Tiếng pháo cũng vang lên. Vùng núi đối diện, rất nhiều cây cối bị gãy đổ, núi đá sụp xuống, mặt đất cũng bị gọt sạch một tầng.
Nhưng, đám dị thú quá nhạy cảm, trước khi tiếng súng vang lên đã bắt đầu ẩn núp, trốn vào những chỗ trũng, hoặc núp đằng sau tảng đá lớn, vô cùng cảnh giác.
Động tác của bọn chúng rất nhanh. Hai mắt của đám dị thú rất thâm thúy, giống như có trí tuệ, đồng thời cũng rất tỉnh táo, bị súng pháo oanh kích cũng không bối rối.
“A....”
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Có người vứt bỏ vũ khí trong tay. Cánh tay bị cắn đứt một nửa. Một con chuột màu bạc xuất hiện, dài chừng ba thước, miệng đầy răng sắc bén nhọn dính máu, vô cùng dữ tợn.
Bọn chúng lao ra từ hang động dưới lòng đất, nhanh đến mức khiến người ta sợ hãi. Chúng lên xuống mấy lần, lại có mấy người rú thảm, cánh tay bị cắt đứt.
Đám chuột có bộ lông màu bạc này vô cùng hung mãnh, chợt tới chợt lui trong đám người, không ngừng đả thương.
Có dị nhân xuất thủ, dùng cự lực đánh ra, kết quả phát hiện nhục thân con chuột màu bạc rất cứng. Chúng chỉ cần lắc bộ lông một cái, có thể tá lực hóa giải công kích.
Răng rắc.
Một khắc nó quay đầu lại, nó đã cắn đứt bàn tay của dị nhân kia, ngay cả xương trắng cũng lộ ra.
“Rắn, nhiều rắn độc quá.”
Rất nhanh, tại một khu vực khác có người kêu to. Trong bụi cỏ lúc nhúc những con rắn, không phải vài chục vài trăm mà là hàng ngàn hàng chục ngàn con rắn điên cuồng vọt tới.
Mọi người sợ hãi kêu to, cảnh tượng này khiến cho người ta tê cả da đầu.
Súng máy càn quét tiêu diệt, rất nhiều con rắn bị bắn đến be bét máu, nát bấy người.
Nhưng càng lúc càng có nhiều con rắn vọt đến, quá dày đặc, giống như vô cùng vô tận.
Đúng lúc này, có một con rắn biến dị nhanh như tia chớp vọt đến, lực sát thương của bọn chúng khiến cho người ta phải kinh hãi.
Phập phập phập...
Một con rắn nhỏ màu bạc dài bằng chiếc đũa không ngừng bay vụt, xuyên qua trán đám dị nhân, tất cả đều bị một kích mất mạng.
Chỉ trong chớp mắt, đã có mười mấy người bị giết, một nửa đều là dị nhân.
Còn có mấy con rắn không hề yếu hơn con rắn này bao nhiêu, giống như có thể ngự gió mà đi. Những nơi mà chúng đi qua, người nào bị cắn, sắc mặt đều biến thành màu đen mà chết.
Hàng ngàn hàng vạn con rắn qua lại bên trong núi rừng. Cảnh tượng đó khiến cho người ta không rét mà run, toàn thân nổi da gà.
Rống.
Từ đằng xa, đám mãnh thú đánh tới. Thừa dịp bên này đại loạn, hỏa lực không còn mạnh nữa, ánh mắt từng con đều tản ra hung quang, điên cuồng tấn công.
“Không được trốn, dùng pháo xạ kích cho tôi. Giết hết chúng đi.” Có người rống to.
Bất luận là Sinh Vật Thiên Thần hay là Bồ Đề Cơ Nhân, đều bị rối loạn trận cước, bị sự sợ hãi bao phủ, bắt đầu có người hoảng hốt muốn bỏ trốn.
Rầm rầm rầm....
Ngọn lửa phun ra, tiếng pháo không dứt, quả thực có thể giết chết một số dị thú. Còn có một số con bị nổ đến máu thịt be bét, hài cốt không còn.
Nhưng hỏa lực nhanh chóng suy yếu đi, không còn mạnh mẽ như lúc đầu nữa.
Bởi vì, các loại rắn độc vọt tới, còn có rất nhiều dị thú xảo trá vô cùng. Bọn chúng trốn sau núi đá, lúc này bò lổm ngổm tiến lên, giết chết những người ngay trước mắt.
Một con khỉ lông vàng tru lên, cơ thể không cao lớn, cũng chẳng khác gì loài khỉ bình thường, nhưng lực của nó lớn vô cùng, lại cực kỳ tàn bạo. Xoẹt một tiếng, nó đã xé một người sống thành hai nửa.
“Gru....” Tiếng sói tru vang vọng trời đất. Một con sói toàn thân màu vàng xanh nhạt, hung mãnh vô cùng vọt tới. Đạn bắn vào người nó chỉ phát ra tia tửa, hoàn toàn vô hiệu.
Sau khi nó dị biến, cơ thể huyết nhục hóa thành đồng xanh, không sợ vũ khí nóng. Khi giết đến gần, hung tính nó đại phát, móng vuốt sắc bén quét qua, hai dị nhân chặn ngang bị đứt thành hai đoạn.
“Trốn đi...”
Mọi người kêu to, sự khủng hoảng như bệnh truyền nhiễm lan tràn khắp nơi.
Còn có một con sói, giống như tảng đá điêu khắc mà thành. Những nơi nó đi qua, rất nhiều dị nhân hóa thành tượng đá. Con sói này có được năng lực hóa đá rất quỷ dị.
Ầm ầm.
Một chiếc xe bọc thép bị một con lợn rừng đụng bay, nện vào đám người, cảnh tượng thảm khốc vô cùng, rất nhiều người bị đè bên dưới, máu thịt be bét.
Con lợn rừng kia to lớn vô cùng, còn cao hơn so với xe bọc thép, răng nanh sáng như tuyết, chẳng khác nào khoát đao, mạnh mẽ đâm tới, không có gì có thể cản được nó.
“Trốn đi.”
Những người bao vây bên ngoài Bạch Xà Lĩnh không còn chịu được nữa. Chỗ nào đám dị thú đi qua, chỗ đó chảy đầy máu. Có một số người tinh thần không còn tỉnh táo được nữa.
Bọn họ chạy sâu vào trong Bạch Xà Lĩnh.
Vốn bọn họ còn đợi để tiếp ứng người từ sâu trong Bạch Xà Lĩnh ra ngoài, kết quả chính mình lại bị bức tiến vào.
Khủng hoảng lan tràn. Đã có người bỏ trốn thì những người khác làm sao còn tâm trí mà chiến đấu được nữa? Kết quả ai nấy đều chạy tán loạn, mặc cho đám đầu lĩnh quát tháo cũng không có tác dụng.
“Oanh tạc, giết sạch hết cho tôi.”
Ông cụ của Sinh Vật Thiên Thần quát lớn. Ông đã giết rất nhiều dị thú đến đỏ ngầu cả mắt, nhưng chỉ dựa vào một mình ông cũng không cứu vãn được điều gì.
Bây giờ ông bất đắc dĩ phải rút lui, ra lệnh cho máy bay trực thăng bọc hậu, oanh tạc đám quái vật kia.
Bên phía Bồ Đề Cơ Nhân cũng không khá hơn chút nào. Toàn thân ông cụ bên đó đều là máu, cuối cùng cũng chật vật lui lại.