Thực lực hai đại tài phiệt rất hùng hậu. Bọn họ chuẩn bị rất nhiều máy bay trực thăng bên ngoài dãy núi. Lúc này, tất cả đều ra sức bắn phá xuống khu rừng bên dưới, hỏa lực hung mãnh.
Oành.
Trong núi, con một rắn to như thùng nước dựng thẳng cơ thể, từ trên một ngọn núi nhào ra ngoài, bộp một tiếng, hất thân rắn dài mấy chục thước nện đứt một chiếc máy bay trực thăng, khiến cho nó ầm ầm rơi xuống.
“Trời ơi.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người đều rúng động. Đám quái vật này quá kinh khủng.
Cùng một thời gian, giữa không trung truyền đến tiếng chim kêu.
Một con chim ưng hình thể rất lớn, dài chừng sáu bảy mét, nhanh như điện xẹt xé không mà đến, bắt kịp một chiếc máy bay.
Răng rắc một tiếng. Móng vuốt sắc bén của nó xé mở một chiếc máy bay. Ngay cả sắt thép cũng không thể ngăn cản nó, bị nó xé rách như xé giấy.
Cảnh tượng này quả thực đã đánh sâu vào não của tất cả mọi người. Ngay cả máy bay trực thăng cũng vô dụng trước mặt hung cầm.
Đùng.
Cách đó không xa, một chiếc máy bay trực thăng cũng bị tấn công, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Một con chim gõ kiến cũng không quá lớn, chỉ dài hơn một thước, toàn thân trắng lóa, giống như được đúc từ kim loại, cơ thể cứng rắn vô cùng.
Mỏ của nó lại dài và sắc bén, lấp lóe ánh sáng màu bạc. Nó dùng mỏ đâm thủng chiếc trực thăng, sau đó vọt thẳng vào, bên trong không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Mỏ con chim gõ kiến dính máu, nhanh chóng bay ra. Chiếc máy bay thì rơi xuống mặt đất. Oành một tiếng, ánh lửa dâng cao mấy chục mét.
“Xong rồi, nhân loại chúng ta gặp nạn đến nơi rồi.”
Có người run rẩy, mặt tái như màu đất, hoảng sợ cùng cực.
Lúc này, rất nhiều người đều nghĩ đến tương lai. Nhiều quái vật hung mãnh như vậy, kết thành quần đội xuất hiện, một khi tấn công nhân loại, hậu quá khó mà lường được.
Hiện tại có lẽ chỉ là diễn luyện, nhưng đã thể hiện rõ sự đáng sợ trong tương lai.
Đám quái vật này đều có trí tuệ, tấn công rất có tổ chức. Mãnh thú chuyên đối phó người trên mặt đất, còn hung cầm thì có nhiệm vụ hủy diệt máy bay.
Người của Sinh Vật Thiên Thần và Bồ Đề Cơ Nhân mai phục bên ngoài, toàn bộ đều bị tiêu diệt đến tan tác, chạy vào sâu trong Bạch Xà Lĩnh.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã gặp những người đang từ bên trong chạy ra ngoài.
“Không phải nói phải rút đi sao? Tại sao các người lại chạy ngược vào bên trong vậy?”
“Trốn không được đâu. Bên ngoài có rất nhiều quái vật bao vây, nhiều lắm, hàng ngàn hàng vạn con lận.”
“Chúng ta bị vây rồi. Quái vật nhiều đến mức che kín cả đất trời. Bọn chúng đều là những con vật máu me tàn bạo. Chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ.”
Hai bên gặp nhau, chỉ nói vài câu, bầu không khí kinh khủng lại lan tràn.
Tất cả mọi người đều luống cuống. Bị chặn trong núi, làm sao mà trốn thoát được đây?
“Đừng sợ, dị thú chân chính không đến tám trăm con, còn lại đều là dã thú bình thường do bọn chúng gọi đến. Dị nhân chúng ta có đến mấy ngàn, hoàn toàn có thể nghiền ép bọn chúng.”
Ông cụ của Bồ Đề Cơ Nhân lên tiếng, mái tóc trắng như tuyết và toàn thân đều dính đầy máu thú. Ông uy phong lẫm liệt, giết chết một con báo Kim Tiền biến dị cao hơn sáu mét, sau đó ném thi thể khổng lồ của nó xuống đất. Ầm một tiếng, mặt đất rung lên.
Khương Lạc Thần đến bên cạnh ông, nhẹ giọng thì thầm. Sau khi tìm hiểu được tình huống, cô nói: “Mọi người đừng hốt hoảng, không có gì lớn lao cả, chỉ là một đám dã thú mà thôi. Bốn năm người chúng ta giết một con là có thể giết sạch bọn chúng.”
Nữ thần quốc dân mở miệng trấn an, đúng là rất có hiệu quả. Nhiều người còn đang kinh hoảng dần dần bình tĩnh lại. Ngay cả một cô gái thiên kiều bá mị như thế mà còn trấn định, không chút sợ hãi, bọn họ không thể quá sợ được.
Một bên khác, chỗ Sinh Vật Thiên Thần, Lâm Nặc Y cũng đang nghe ông cụ quắc thước thuật lại.
..........
Mấy nghìn dị nhân tập hợp cùng một chỗ, chuẩn bị phản kích, từ sâu trong Bạch Xà Lĩnh giết ra ngoài.
Sở Phong tận mắt nhìn thấy hết thảy, cảm nhận được tình thế nghiêm trọng. Hắn biết hôm nay sẽ có rất nhiều người chết. Dị thú có trí tuệ của nhân loại, đúng là rất đáng sợ.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía xa.
Lúc này, con trâu đen đang “giáo dục” Hoàng Ngưu.
Theo ý của Hoàng Ngưu, nó chuẩn bị tách hết hạt thông ra khỏi quả thông màu tím, nhưng con trâu đen đã ngăn nó, nói cho nó biết tách mấy chục hạt là được rồi.
“Đằng sau đám dị thú có một nhân vật rất hung ác. Nói không chừng chúng ta còn phải cống nạp quả thông ra. Bây giờ chúng ta chỉ tách một nửa hạt thông giấu đi thôi.” Con trâu đen nói.
Nó đoán, quả thông này sớm đã được con thú vương kinh khủng kia nhắm trúng, vì thế mới đặc biệt phái một con rắn nhỏ màu bạc trông coi.
Nhưng xem ra con thú vương kia cũng không quá để ý đến quả thông màu tím, nếu không nó đã sớm lấy đi. Có lẽ nó càng để ý hơn đến hành động của con người, muốn quan sát và tìm hiểu các loại vũ khí nóng.
Con trâu đen rất trấn định, dẫn Hoàng Ngưu nghênh ngang hướng đến đàn thú, tuyệt không hoảng sợ.
Đằng sau, Sở Phong vẫn im lặng. Hai con trâu này quá thảnh thơi rồi, cứ như vậy mà ung dung, chậm rãi rời đi?
Hắn muốn đi cùng nhưng rồi phải dừng bước. Hắn là con người, nếu bị dị thú phát hiện, hắn nhất định sẽ bị bọn chúng tấn công.
Cho dù Hoàng Ngưu có nghĩa khí, bò...ò... ò kêu vài tiếng, nói cho con trâu đen biết nó còn có bạn đằng sau, muốn dẫn đi cùng một chỗ.
“Biết cái gì gọi là bồ tát đất qua sông, tự thân khó đảm bảo không? Đó chính là nói mày đấy. Bản thân còn chưa chắc có thể sống sót rời đi, quản chi nhiều vậy.” Con trâu đen liếc mắt nhìn Hoàng Ngưu một cái.
“Chúng ta cứ rời đi trước, nhìn xem đứng đằng sau đám dị thú này là thần thánh phương nào. Nếu có thể cứu, tao không ngại kéo người bạn kia của mày đi theo.” Con trâu đen nói.
Sau đó, hai con đến gần đàn thú bên ngoài Bạch Xà Lĩnh.
Còn cách rất xa, con trâu đen đã lên tiếng hô: “Các anh em, vất vả rồi.”
Ý gì vậy? Vầy cũng được à? Từ đằng xa, Sở Phong sững sờ.
Con trâu đen như thần côn (1), vô cùng trấn định, lắc lư ung dung bước qua, miệng còn nói: “Anh em chúng ta đều là người một nhà, hôm nay đại chiến vất vả rồi.”
(1) Ý chỉ mấy tay thuật sĩ, bói toán.
Tất cả dị thú đều nhìn con trâu đen chằm chằm, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Bọn chúng đã được khai thông trí tuệ, bây giờ đều có được ký ức phi phàm. Bọn chúng tin rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy con trâu đen này, trông nó không giống như dị thú núi Thái Hành Sơn.
Nhưng bọn chúng biết, con trâu này rất khủng bố, bởi vì nó biết nói tiếng người.
Con trâu đen rất ung dung, không chút hoang mang, vừa nện móng vừa nói: “Bốn biển đều là anh em. Mọi người không cần xa lạ với nhau. Hôm nay đến núi Thái Hành Sơn, ngoài ý muốn gặp được thịnh hội, liền không mời mà đến, các vị anh em có cần lão Ngưu ta giúp một chút sức hay không?”
Hoàng Ngưu ở đằng sau âm thầm khinh bỉ. Đại thần côn đúng là biết giở trò thật đấy. Lão ta rõ ràng vì muốn trộm quả thông màu tím mà đến, bây giờ còn nói đại nghĩa một cách nghiêm túc như vậy.