“Vù”
Đại Hắc Ngưu nhảy lên một con thuyền lớn mục nát, sau đó tự khống chế chiếc thuyền này, nó để hai, ba nghìn sinh vật bất tử cùng thả năng lượng ra, tiếp đó bắn về phía người đàn ông áo trắng.
“Ngươi dám?” lúc này người đàn ông mặc áo trắng lộ vẻ tức giận, đối phương quá vô sỉ, đây là một chọi một ư? Hắn ta phẫn nộ lên án.
“Đúng vậy, đây là một chọi một quyết đấu công bằng, một con thuyền đấu với một mình ngươi còn gì.”
Rầm, rầm, rầm...
Con thuyền mục nát bắn ra ánh sáng đen mãnh liệt, bay từng đường ra, toàn bộ đánh hết về phía người đàn ông mặc áo trắng. Đây là một loại năng lượng tuyệt sát, không có cách nào chống cự.
Phải biết rằng, Uất Trì Không còn suýt thì chết, bị thương nặng phải chạy trốn.
Hiện tại, người đàn ông mặc áo trắng chỉ là cảnh giới Quan Tưởng đỉnh mà thôi, lại còn không có bí bảo đặc thù, đương nhiên sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng.
“Các ngươi muốn chết sao!” Thiếu Thần của tộc Thiên Thần nổi giận, lộ ra sát khí, hắn ta khống chế chiến xa, dẫn đầu vọt tới trước, nghĩ cách cứu viện.
Nhưng vẫn chậm, ánh sáng đen mà thuyền lớn mục nát phát ra, chính là năng lượng mà hai, ba nghìn sinh vật bất tử gộp lại, uy năng cực kỳ kinh người.
Dù người đàn ông mặc áo trắng đã tách ra công kích nhiều lần, nhưng chung quy vẫn bị một tia sáng đen bắn trúng, hồn bay phách tán ngay tại chỗ, chết đến không thể chết lại nữa.
Đại Hắc Ngưu mở miệng, nói: “Thế nào, bản tọa đã nói rồi, cần nửa phút dạy hắn ta làm người phải thế nào, trong nháy mắt sẽ làm hắn ta hồn bay phách tán.”
Lúc này, La Ngật chỉ huy mọi người xông đến, sau khi nghe được lời này, hắn ta tức đến bể phổi.
“Thật vô liêm sỉ, không phải ngươi nhận lời quyết đấu một mình sao, sao có thể làm như vậy?” có thần tử hô lên.
Đại Hắc Ngưu đáp lại: “Đây chính là đấu một mình đấy, toàn bộ một cái thuyền lớn mục nát đấu với một người, không lệch chút nào cả.”
“Thật quá vô liêm sỉ, đó là lực lượng của một quân đoàn giết người của chúng ta.”
“Thật ghê tởm, con trâu này không giữ lời, nên chém.”
Rất nhiều thần tử và thành nữ nhao nhao kêu la, theo Thiếu Thần của tộc Thiên Thần xông lên phía trước, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.”
“Bớt nói nhảm đi, chúng ta có quân đoàn bất tử, đội ngũ rất nhiều, chiếm ưu thế. Dựa vào cái gì đấu một mình với các người, phải dùng quần đấu, nghiền ép các ngươi.” Đại Hắc Ngưu cười lạnh.
Hổ Đông Bắc gật đầu, nói: “Đúng vậy, trước kia các ngươi muốn liên thủ săn giết người anh em Sở Phong của chúng ta, sao lúc đó không cảm thấy đáng xấu hổ? Đến đây đi,
các vị hãy hưởng thụ quần đấu đi.”
“Ô ô...”
Hoàng Ngưu thổi ốc biển trắng như tuyết, tất cả mười chiếc thuyền đều phát sáng, tập trung vào Thiếu Thần của tộc Thiên Thần, đấu với chiến xa của hắn ta, khiến hắn ta không thể gây rối loạn ngay từ những phút đầu.
Đồng thời, trên chiếc thuyền lớn mục nát còn có rất nhiều sinh vật bất tử nhảy xuống, động nghịt, khắp nơi đều là người.
“Giết.” Đại Hắc Ngưu rống lên.
Sau đó, rất nhiều sinh vật bất tử bổ nhào về phía trước, săn thân tử và thánh nữ. Cùng lúc đó, mười chiếc thuyền lớn trên bầu trời cũng sáng lên, bắn ra ánh sáng đen mang tính hủy diệt, đặc biệt là nhằm vào chiến xa của Thiếu Thần tộc Thiên Thần.
Đại chiến cứ thế nổ ra.
Lão Lư hô to: “Con a con a nhị a, quần đấu bắt đầu.”
“Lông vàng của tộc Thiên Thần, lăn lại đây cho ta.” Âu Dương Phong khiêu khích, thách thức Thiếu Thần của tộc Thiên Thần La Ngật. Thân thể của nó vẫn là cóc, xung quanh thân đều là sọc màu vàng kim, đứng thẳng thân thể, miệng mở rộng, bụng cóc ưỡn ra.
Sắc mặt La Ngật âm trầm, mái tóc dài vàng óng, khiến hắn ta có vẻ rất oai hùng, kết quả đến miệng con cóc miệng rộng kia thì lại thành lông vàng?
Ánh mắt hắn ta lạnh lẽo, sát khí tràn ngập, hơn nữa phụ tá đắc lực biên cạnh hắn ta – Ân Ba đang bị bắt làm tù binh, hai người khác thì bị giết chết, điều này thực sự khiến tâm trạng của hắn ta không tốt chút nào.
Nhưng hắn ta vẫn ỷ vào thân phận của mình, không muốn đối thoại với một con cóc, lạnh lùng nhìn lướt qua, không thèm đáp lại lời của nó mà hắn ta nhìn về phía mười chiếc thuyền lớn mục nát.
Hắn ta cảm thấy, đó mới là uy hiếp lớn nhất.
Âu Dương Phong bị bỏ lơ, nó cảm thấy rất khó chịu, nói: “Lông vàng, ngươi không thấy bản vương đang dạy dỗ ngươi sao?”
Bị người gọi nghiêm túc như thế, sắc mặt La Ngật vô cùng thờ ơ, hắn ta đến từ tộc Thiên Thần, chỉ một con cóc cũng dám tranh phong cùng hắn ta ư?
“Ngươi cũng xứng à?” giọng nói của La Ngật lạnh lùng, con ngươi như suối băng trong ngày mùa đông giá rét.
Xung quanh, rất nhiều người cảm thấy rối loạn thần kinh, bởi vì họ cảm thấy không chân thật, ngày thường ai dám cư xử như thế với hậu nhân dòng chính của tộc Thiên Thần chứ?
Chuyện này thực sự không dám tưởng tượng.
“Ai đi giết nó cho ta?” La Ngật rút một thanh kiếm dài có hào quang chói mắt ra, hỏi những người bên cạnh ai muốn cầm kiếm của hắn ta đi giết Âu Dương Phong.
Đây là một kiểu tự tin, càng giống một kiểu coi khinh hơn, hắn ta cao cao tại thượng. Ngay cả trong tình cảnh như trước mắt, hắn ta vẫn chẳng thèm để ý tới Âu Dương Phong, không muốn tự động thủ, để thủ hạ đi giết nó.
Âu Dương Phong tức giận, đối phương thực sự coi nó chỉ là một con cóc, không thèm để ý đến nó là thần thú, khinh thường nó, tỏ ra cực kỳ chán ghét nó.
Lúc này, xung quanh đang đại loạn, cuộc chiến đã nổ ra, sinh vật bất tử từ mười chiếc thuyền nhảy xuống đông nghịt, vọt lên trước chém giết, các âm thanh đáng sợ liên tiếp xuất hiện.
“Grào grào, à hú à hú, ùm ò ò...”
“Giết.”
Đại chiến nổ ra, quân đoàn sinh vật bất tử trùng điệp công kích mấy trăm thần tử và thánh nữ cấp bậc Quan Tưởng.
Đồng thời, ở giữa không trung, mười chiếc thuyền lớn mục nát giống như kiếm của tử thần treo ở đó, lúc nào cũng có thể bắn ra ánh sáng đen, tham dự vào hành động bao vây tiêu diệt.
Những con thuyền lớn mang theo mùi mục nát này có lực sát thương lớn, có thể thấy rõ ràng. Ngay cả kiện tướng đắc lực bên cạnh La Ngật, người đàn ông mặc đồ trắng, tóc màu xanh biếc kia cũng bị đánh cho hình thần câu diệt.
Côn Lôn không hề yên tĩnh, hoàn toàn bị bùng nổ, tiếng gào giết rầm trời.
Âu Dương Phong và Thiếu Thần của tộc Thiên Thần càng tỏ ra không ưa nhau hơn, bởi La Ngật đã đưa thanh trường kiếm hoàng kim trong tay cho một thanh niên, hắn ta muốn người này đi giết cóc.
Còn La Ngật, Thiếu Thần của tộc Thiên Thần thì đứng ở nơi đó, hắn ta đang thôi động chiến xa, chuẩn bị chủ động tiến công thuyền lớn mục nát.
Chiến xa dưới chân hắn ta không phải vật phàm, nó đã từng theo Thánh nhân đánh bắc dẹp đông, năm đó liên tiếp nghiền ép rất nhiều tinh cầu sinh mệnh, cực kỳ đáng sợ,
Mặc dù bây giờ cũng bị tàn phá rồi, nhưng nó vẫn là trọng bảo đối với những tiến hóa giả ở tầng thứ của La Ngật, là vũ khí mang tính chiến lược.
“Giết.”
Một thanh niên tóc đen ở bên cạnh La Ngật, dáng người trung bình, cầm trường kiếm hoàng kim trong tay, hào quang như ánh lửa màu vàng kim đang tỏa ra làm cánh tay sáng rọi, y muốn ra tay, xông về phía Âu Dương Phong.