“Ai thay ta đi giết y? Binh đối binh, tướng đối tướng, y không đáng để ta động thủ.” Âu Dương Phong hô, nó quay đầu nhìn một vòng, ngoại trừ Sở Phong và Hoàng Ngưu ra, có lẽ đám lão Lư không phải đối thủ của thanh niên tóc đen.
Nó bỗng ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “Toàn thân tên khốn của tộc Thiên Thần kia luôn phát sáng, hắn ta thực sự coi mình là mặt trời rồi, nhưng lúc nào bên người cũng theo mấy tên đàn em, nhìn bề ngoài quả thật sự có thể tăng tầng cấp và độ cao, sau này ta cũng phải làm như vậy. Con mẹ nó, bây giờ chỉ có thể tự mình động thủ thôi.”
Vèo
Cóc tiến lên, hai đùi chấm đất, hai chi trước linh hoạt giống cánh tay của con người, nó cầm một trường đao màu đen có lãnh khí khiếp người, nói: “Đàn em của lông vàng, lông đen, ngươi lăn tới đây cho ta.”
“Nộp mạng đi.” Quanh thân thanh niên tóc đen kia toát ra từng luồng sợi ánh sáng đen, đằng đằng sát khí, không thể kiềm chế được, nhào về phía trước.
Keng
Trong chớp mắt, hai người cùng xông về một phía, trường kiếm hoàng kim và trường đao màu đen va chạm với nhau, phát ra hào quang chói mắt. Cùng lúc đó, năng lượng giống như sóng lớn vỗ vào bò, nhấp nhô lên xuống vô cùng kịch liệt.
Xung quanh dãy núi đều rung động, nếu không phải núi Côn Lôn mà là chỗ khác, chắc chắn đã bị hủy diệt hết rồi.
Keng, keng, keng
Hai người giao thủ, ánh sáng lạnh chói mắt, lưỡi đao lóa mắt, kiếm khí xao động, vô cùng kịch liệt và đáng sợ.
Còn ở phía xa xa, đại chiến đã nổ ra từ lâu rồi, một đám thần tử và thành nữ vô cùng đau khổ, họ bị rơi vào giữa quân đoàn bất tử, đang bị vây công.
Toàn bộ mười chiếc thuyền lớn, trên mỗi chiếc thuyền đều có sấp sỉ ba ngàn sinh vật bất tử. Bây giờ, khoảng gần hai mươi ngàn người nhảy xuống, dù trong đó chỉ có một phần sinh vật bất tử cấp độ Quan Tưởng, nhưng điều này cũng rất đáng sợ.
Chiến thuật biển người, quả thực không có biện pháp hóa giải.
Không phải không có người muốn chạy trốn, trong lúc đang đại chiến, một số người bỏ chạy về hướng ngoài núi Côn Lôn, muốn chạy trốn.
Nhưng giữa không trung còn mười chiếc thuyền lớn, phía trên đứng lần lượt là: Đại Hắc Ngưu, Hổ Đông Bắc, Hoàng Ngưu, lão Lư, Sở Phong, đang nhìn chăm chú.
Rầm
Một ánh sáng màu đen bắn ra, đó là chùm tia sáng do năng lượng của gần một nhìn sinh vật bất tử trên một con thuyền gộp lại, lập tức khiến một vị thần tử muốn chạy trốn bị nổ banh xác.
Cục diện này vừa xuất hiện khiến sắc mặt của những thần tử và thánh nữ đều biến sắc, tất cả mười chiếc thuyền lớn mục nát đều là đại sát khí, quả thực phá hỏng đường lui của bọn họ.
Nhất là khi nghĩ tới, lúc dùng năng lượng của toàn bộ mười chiếc thuyền lớn bắn xuống, bên bọn họ nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề, có mấy ai không sợ hãi chứ?
“Chiến thuyền bất tử, đồ của một vùng đất truyền thuyết nào đó ở Yêu tộc đã xuất thế, hừ, tưởng rằng khó giải sao? Cũng chẳng phải thuyền Thánh hành quân tới, ta tới phá ngươi.”
Lúc này Thiếu Thần của tộc Thiên Thần quát lên, hắn ta khống chế chiến xa xông lên trời cao, bên cạnh hắn ta vẫn có một vài người, đó đều là những người trung thành nhất với hắn ta, cũng là mấy người mạnh nhất. Tất cả đều đứng trên chiến xa mật kim, cùng thôi động với hắn ta.
Ầm ầm
Dù chiếc chiến xa này đã từng bị hủy, chỉ là chắp vá một cách cưỡng ép nhưng bây giờ cũng rất khủng bố. Dù sao nó cũng là vật cưỡi của thánh nhân, hào quang bùng nổ, năng lượng giống như đại dương mênh mông, sóng dập dênh.
Trên thân xe có vết đao, lỗ do tên bắn, còn có rất nhiều vết rạn. Tất cả những dấu vết này đều do đại chiến năm xưa lưu lại, thanh nhân từng cưỡi nó xông pha chiến đâu. Bây giờ vẫn còn lực lượng thần bí sót lại đang lưu chuyển, bao phủ khí tức bất hủ.
“Giết.”
Thiếu Thần của tộc Thiên Thần hét lớn, thân thể cao lớn đứng trên xe, không chế chiếc chiến xa này, bắn ra ánh sáng kinh người, thân xe tràn ngập hào quang thần thánh, hình thành một màn sáng, bảo vệ bọn họ. Sau đó nó vọt thẳng về phía một chiếc thuyền lớn mục nát.
Ầm ầm
Trên bầu trời, ánh sán màu đen và ánh sáng màu vàng đồng thời tăng vọt, va chạm với nhau. Chỉ trong giây lát, thuyền lớn và chiến xa liền đối chiến với nhau, cách không va chạm, dùng năng lượng để giao phong.
Quả thực giống như biển lớn đang gầm thét vậy, dường như nước của bốn biển đang vỡ đê, gầm thét giữa trời cao, đồng thời kèm theo ánh sáng chói mắt vô tận.
Rầm, rầm, rầm...
Kịch chiến vòng thứ nhất chấn động, chiếc thuyền lớn mục nát kia hơi bị tổn hại một chút, nó đang lắc lư, có một số sinh vật bất từ ở bên trên bị rơi ra ngoài.
Không thể không nói, chiếc chiến xa rách nát của tộc Thiên Thần rất đáng sợ, dù sao nó cũng đã từng chinh chiến chư thiên, hơn nữa còn có một chút năng lượng dư lại có thể bắn ra.
“Một con thuyền không được thì hai chiếc, ba chiếc.”
Đại Hắc Ngưu lập tức ném điếu xì gà trong miệng xuống, vung mạnh tay lên, không phải hai chiếc, cũng chẳng phải ba chiếc, cuối cùng nó hiệu lệnh năm chiếc thuyền hợp lại với nhau, đánh về phía chiến xa của tộc Thiên Thần.
Tức khắc, ánh sáng màu đen ở nơi đây tăng vọt, dòng sông ánh kim dâng trào.
Trên bầu trời, cực kỳ hỗn loạn, năng lượng cuộn trào mãnh liệt, trở thành nơi hủy diệt.
Đại chiến trên mặt đất cũng càng lúc càng kịch liệt.
“Giết, lông đen, ngươi làm ta tức chết rồi.”
Trong đó, tình hình chiến đấu lúc này của Âu Dương Phong và thanh niên tóc đen khiến người ta chú ý nhất, cóc bị chọc vô cùng tức giận, bởi bản thể của thanh niên này là một con thiên nga đen.
Thiếu Thần của tộc Thiên Thần chọn người này xuất chiến, cầm trường kiếm hoàng kim, lệnh cho thanh niên tóc đen giết Âu Dương Phong, rõ ràng hắn ta đang trào phúng cóc.
Âu Dương Phong hiểu, đây là một cách khiêu khích, hắn ta đang muốn nói với nó rằng: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à?”
“Nếu ngươi là một con thiên nga cái thì thôi, ta nhận, nhưng ngươi là con đực, còn phối hợp với tên nhãi lông vàng kia tới khiêu khích ta, thật đáng chết.”
Âu Dương Phong cực kỳ phấn chấn, nó vác trường đao chém điên cuồng, cuối cùng còn mở họa quyển tuyệt thế của mình ra, mạnh mẽ chống chọi với thần tử thiên nga đen cấp Quan Tưởng đỉnh kia.
Vị thần tử này đã từng nhìn thấy họa quyển của Âu Dương Phong, đó là bức họa điểu thần thụy thú triều bái Thần Vương, thực sự cực kỳ khủng bố, tất nhiên y sẽ ứng phó toàn lực, sử dụng họa quyển của bản thân và thi triển thủ doạn của cấp bậc Quan Tưởng, y muốn tử chiến với cóc.
“Bản vương vô địch, dù ngươi có cảnh giới cao hơn, có phòng bị từ trước, cũng chẳng phải đối thủ của ta, Thần Vương Bá Thiên Đồ.” Âu Dương Phong rít gào.
Xung quanh nó, những sinh vật trong bức họa kia đều tự chui ra, bay lên, Chân Long vẫy đuôi, bất tử điểu hót vang, Kỳ Lân ngắm trăng, Thao Thiết nuốt trời...
Lúc này, đừng nói ở núi Côn Lôn, ngay cả trong tinh không, tất cả mọi người đều chấn động, đây tuyệt đối được xem như một họa quyển vô địch, thực sự khó lường.
Rầm, rầm, rầm
Thần tử tung hết thủ đoạn của thiên nga đen nhất tộc, nhưng vẫn bị đánh phun ra một ngụm máu lớn, da toàn thân nứt ra, sắp không trụ được nữa rồi.