Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1256 - Chương 1270: Gặp Lại Huynh Đệ (2)

Thánh Khư Chương 1270: Gặp lại huynh đệ (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong đã biết, Thần Ly Kim Thân, Đại Diễn Chiến Thể, Vô Kiếp Thần Thể đều xuất thế, tranh bá trên Địa Cầu, chấn động vũ trụ tinh không, trở thành tiêu điểm sốt dẻo nhất, mà hắn vẫn còn muốn tìm cơ hội đi thử những người đó một chút.

Hắn không nghĩ tới, những người đó quyết chiến ở núi Côn Lôn, thế mà khiến cho Vạn Thần Chi Hương mở ra, đây chính là sự kiện lớn!

Bàn Đào tổ căn cắm rễ ở nơi đó, ngoài ra, còn có một số Thượng Cổ di khắc, đều là truyền thừa cấp côi bảo, hắn nhất định phải chạy tới đó.

Nhưng mà, bây giờ Hải tộc có tư cách đi tranh bá sao? Giai đoạn bây giờ, sinh linh vực ngoại giáng lâm, đều rất cường đại, cũng không có bao nhiều tiến hóa giả trên Địa Cầu có thực lực khiêu chiến bọn họ.

"Hải Thần trong khối ma phương, muốn chọn một thân thể, gánh chịu một đạo ý thức của ngài ây, muốn đích thân đi vào Vạn Thần Chi Hương ở núi Côn Lôn." Bạng Nữ đáp.

Sở Phong nghe vậy giật mình, hắn đã sớm biết, lúc trước có một khối ma phương thần bí rơi vào trong đại dương, từ đó khiến cho thực lực của các tộc trong biển tăng vọt, truyền cho bọn họ rất nhiều phương pháp tu hành.

Bây giờ, cô gái thần bí ngủ say trong khối ma phương khôi phục, muốn mượn thể mà sinh, đi Côn Lôn một lần, đây tuyệt đối một chuyện rất khủng bố.

Bởi vì, cô gái đó sâu không lường được, trước đó đã có thể khống chế hòn đảo hoành độ vũ trụ, sau đó trốn ở trong khối ma phương xâm nhập Địa Cầu, quá mức kinh người.

Nhưng mà, Sở Phong không có dự định tìm tòi nghiên cứu, bây giờ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn không muốn đi trêu chọc cô gái thần bí trong khối ma phương, tiếp tục đi đường.

"Ngươi biết chuyện ở núi Côn Lôn, sao không nói cho ta?" Sở Phong hỏi Minh Miêu.

Minh Miêu gượng cười, nói: "Ngươi cũng không có hỏi ta?"

Trên thực tế, hắn ta đang chột dạ, sợ đối phương lợi dụng hắn ta xong sẽ giết chết. Bởi vì, hắn ta mơ hồ cảm thấy, người mang mặt nạ đồng xanh này có quen biết với Sở Phong, là bạn thân với đán người ở núi Bất Diệt, đi gặp bọn người Hoàng Ngưu cũng không sao, nhưng nếu như đi núi Côn Lôn, nhìn thấy người vực ngoại, vì không để lọt tin tức, chắc chắn đối phương sẽ giết người diệt khẩu.

Rốt cục, sắp tới núi Bất Diệt, xung quanh sương mù tràn ngập, che đậy hải vực.

"Ừm? !" Trong lòng Sở Phong khẽ động, hắn cảm giác có người thăm dò, rất lợi hại, trong thời gian ngắn khó mà xác định được là núp ở chỗ nào.

Trong chỗ sâu trong đáy mắt Sở Phong hiển hiện một tia ánh kim, hắn híp mắt, lặng yên lấy Hỏa Nhãn Kim Tinh dò xét, sau đó trong lòng hắn run lên, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền con trong hư không ở nơi xa, xanh biếc mà óng ánh, đều đang cực tốc lao xuống.

"Đi!"

Sở Phong thôi động Minh Miêu, sau đó, còn bố trí xuống một mảnh trận vực, bọn họ biến mất từ nơi này, trực tiếp chui vào trong sương mù, không thấy tung tích.

Người đó là Uất Trì Không, người hộ đạo của chân tử của Địa Cầu!

Sở Phong con ngươi u lãnh, hắn không có hảo cảm gì với ngươi này, trước khi hắn quyết chiến với Thiếu Thần của Thiên Thần tộc, Tần Lạc Âm, người này còn liên tiếp đi tìm hắn, hiên ngang lẫm liệt, muốn hắn giao ra phương pháp hô hấp Đạo Dẫn, cuối cùng thậm chí bức bách hắn, muốn cưỡng ép đòi lấy.

Khi chân chính quyết chiến với vực ngoại, không thấy Uất Trì Không và chân tử của Địa Cầu, thế nhưng là thời khắc mấu chốt, bọn họ lại nhớ thương truyền thừa trên người Sở Phong, thậm chí ngay cả các loại tạo hóa như Địa Ngục Nghĩ Dịch, Thiên Thần Dịch mà bản thân Sở Phong lấy được, cũng bị bọn họ đòi lấy, khiến cho hắn cực kỳ chán ghét.

Uất Trì Không, chân tử của Địa Cầu Chu Thượng, tự cho mình là thiên tuyển chi tử chân chính, nhưng mà chuyện bọn họ làm ra khiến cho Sở Phong không thể tin phục.

"Lão gia hỏa này thủ ở chỗ này làm cái gì?" Sắc mặt Sở Phong không dễ nhìn, trong lúc mơ hồ hắn có một loại suy đoán, cũng không phải là muốn chặn lại bọn người Hoàng Ngưu, Đại Lão Hắc, muốn bắt đi cha mẹ của hắn, tiếp tục ép hỏi phương pháp hô hấp Đạo Dẫn? !

Nghĩ tới những thứ này, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.

Sở Phong không có ngừng chân, hắn muốn gặp mấy người Hoàng Ngưu, nhanh chóng nhận nhau, nói cho bọn nó, hắn còn sống trở về.

Sưu!

Tốc độ của Minh Miêu rất nhanh, tuy trong lòng còn đang nghi ngờ khó hiểu nhưng thân hình đã xông lên hòn đảo trong chỗ sâu trong sương mù, nơi này thiếu sức sống, khắp nơi đều là tảng đá, cho dù có các loại cây già cũng đều là mục nát.

Trong đảo, bảy ngọn núi lớn cao vút trong mây, khí thế hùng hồn, khí tức khủng bố, vắt ngang trung tâm của hòn đảo, giống như cắt đứt thiên địa, chắn ở chỗ này.

Sở Phong tới, còn cách sơn môn rất xa thì đã nghe được tiếng gió ù ù, các loại lôi đình âm bạo, năng lượng cuồn cuộn, cực kỳ nồng đậm.

"Thời gian này nhàm chán muốn chết, không được, phải ra ngoài làm một món lớn, làm chết một đám Thánh Tử, giết sạch những đạo thống ở vực ngoại đó, báo thù cho Sở Phong huynh đệ một lần nữa!"

Cách rất xa thì đã nghe được giọng nói của cố nhân.

"Không sai, Vạn Thần Chi Hương sắp mở ra, đến lúc đó chúng ta cũng đi, khống chế Bất Diệt Đại Thuyền oanh sát một mảnh, nợ máu trả bằng máu, để bọn họ trả một cái giá lớn."

"Đúng, lại nên xuất động, nhất là nghe được cô nàng ở Đại Mộng Tịnh Thổ đó còn sống trở về, tâm tình của ta càng thêm hỏng bét. Mà Đại Mộng Tịnh Thổ còn tuyên dương nói, Tần Lạc Âm đánh chết Sở Phong huynh đệ, tâm tình của ta càng thêm khó chịu, giết chết bọn chúng, lần này nhìn thấy người của Đại Mộng Tịnh Thổ, một người cũng không được thả đi, mụ nội nó!"

"Be be be be. . . Sở Phong huynh đệ, ngươi chết thật thê thảm, ngươi yên tâm đi thôi, hàng năm ta sẽ hoá vàng mã cho ngươi, mỗi ngày nhắc tới ngươi, nếu ngươi trên trời có linh thiêng thì hãy an nghỉ đi. Đương nhiên, nếu như ngươi nhớ đến chúng ta, thường xuyên trở về xem một chút cũng được." Lão Lư xoa xoa khóe mắt, nhưng cũng chỉ là nói xuông, không có gạt ra một giọt nước mắt nào.

Nói xong những lời này, nó ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Phong, bị hù choáng váng, té nhao, nhanh chóng chạy lùi về sau, toàn thân nổi một lớp da gà, hô: "Ai da, mẹ của ta ơi, có quỷ, Sở Phong huynh đệ, ta chỉ nói chơi một chút thôi, vậy mà ngươi lại về nhà xem thật, đi nhanh lên đi, sang năm ta đốt mười cái thuyền giấy cho ngươi, sang năm lại đến, năm nay thì miễn đi, như này sẽ hù chết người đó."

Quả thực là gà bay chó chạy, Lão Lư chạy thẳng về, không quay đầu lại.

Lúc này, Đại Hắc Ngưu vụt một tiếng, đứng lên, một đôi sừng lớn lắc lư, mắt to như chuông đồng trừng tròn vo, không thể tin vào mắt mình, vô cùng kích động, nhìn chằm chằm Sở Phong.

Hổ Đông Bắc thì là mắt hổ trợn tròn, đứng ngẫn người ở nơi đó, nói: "Huynh đệ, ngươi nghe Lão Lư nhắc tới, cho nên mới về nhà sao?"

"Đúng vậy, nhớ mọi người, rảnh rỗi nên từ Địa Phủ tản bộ đi ra, không phải sao, còn đem lễ vật tới cho các ngươi. Hổ ca, ngươi xem thử con cọp cái này xem, là Hắc mỹ nhân." Sở Phong đá Minh Miêu một cái, khi vừa đến gần nơi này hắn đã cất mặt nạ đồng xanh vào.

Bình Luận (0)
Comment