Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này, Dạ Ma kinh hãi quá độ, hắn ta nhìn thấy ai? Sở Phong, cường giả bí ẩn mà hắn ta chở đi lại là tiến hóa giả mạnh nhất Địa Cầu, người đã bị các tộc cho là người chết!
Trong chốc lát, nó hiểu rõ tất cả, nghĩ thông suốt mọi chuyện, lập tức đầu lớn như cái đấu, lông tóc dựng đứng, chắc chắn là đối phương sẽ giết người diệt khẩu, sẽ không để cho hắn ta tiết lộ phong thanh.
Lập tức, hắn ta run lẩy bẩy, sợ hãi một hồi.
Hổ Đông Bắc còn không có lấy lại tinh thần, vô ý thức đáp: "Huynh đệ, Hắc mỹ nhân này là công, còn giống như là một con mèo, có phải là Địa Phủ quá tối hay không, ngươi mang sai lễ vật."
Vẫn là Đại Hắc Ngưu bình tĩnh nhất, sau khi ngắn ngủi thất thần, quái khiếu một tiếng, sau đó trực tiếp đánh tới, lệ nóng doanh tròng, nói: "Huynh đệ, ta biết là ngươi không chết, quá tốt rồi, rốt cục ngươi cũng trở về, huynh đệ chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu."
Nhìn thấy nó như vậy, Sở Phong cũng rất cảm động, ôm một cái.
Nào biết được, Đại Hắc Ngưu ấp úng một tiếng, trực tiếp cắn hai ngón tay hắn một cái, suýt chút cắn chảy ra máu, kêu lên: "Là nhục thân, là người thật, không phải quỷ hồn!"
"Mẹ nó, Hắc lão đại, ngươi sắp cắn đứt đầu ngón tay của ta!" Sở Phong nhe răng nhếch miệng.
Đại Hắc Ngưu tranh thủ lau lệ nóng nơi khóe mắt, cười ha ha, vỗ đầu vai của hắn, nói: "Còn sống là tốt, làm cho chúng ta nơm nớp lo sợ, gần đây cũng không còn ôm hy vọng nữa. Không ngờ tới, huynh đệ ngươi lại trở về đúng lúc như vậy, thật sự là mạng lớn, đến lúc đó huynh đệ chúng ta cùng nhau đánh tới núi Côn Lôn, sáng mù mắt chó của đám người đó, hù chết bọn họ!"
Hổ Đông Bắc rít lên một tiếng, cũng lao tới, dùng sức ôm một cái, cao hứng không thôi.
"Be be be be. . . Ta biết, tai họa sống ngàn năm, loại tai họa cấp vũ trụ như huynh đệ ta, nói thế nào cũng phải sống mấy chục vạn năm mới đúng, Lão Lư ta đã sớm đoán ra được, Sở Phong huynh đệ không có chết."
Lão Lư không biết xấu hổ không biết thẹn, phe phẩy một đôi lỗ tai to lớn, nhe răng cửa lớn, trực tiếp quên chuyện nó mới bị hù bò lăn trên đất lúc nãy, nói chuyện cũng không đỏ mặt chút nào.
Bên cạnh, Minh Miêu bó tay toàn tập, trong lòng chấn kinh, hắn ta thầm than, vị chủ này còn sống từ trong Luyện Ngục trở về, chắc chắn chuyện này còn không xong, phải có bão táp ngập trời!
Mẹ nó, Sở Phong còn sống, hơn nữa còn nhảy nhót tưng bừng như thế, vô cùng cường đại, ai nói hắn chết? ! Minh Miêu rủa thầm trong lòng, loại tin tức giả này thật sự là lừa chết người mà!
Đại Hắc Ngưu da lông đen bóng, một đôi sừng lớn thô ráp mà hữu lực, rất giống như một Ma Vương, nó hỏi: "Huynh đệ, mấy ngày qua ngươi sống như thế nào, bên ngoài đều nói ngươi chết ở trong Luyện Ngục, bị Tần tiểu nữu tự tay đánh chết, mấy ngày nay đều sắp thần hóa cô ta."
Bây giờ Hổ Đông Bắc rất uy mãnh, Hổ tộc tu luyện tới mức nhất định, không giận tự uy, da lông toàn thân lộng lẫy như là kim thạch óng ánh, nói: "Bây giờ tiến hóa giả của các tộc trực tiếp gọi cô ta là nữ thần, khiến cho các huynh đệ rất khó chịu, muốn chém đầu cô ta, báo thù cho ngươi."
Lão Lư là không biết thẹn không biết xấu hổ nhất, nói: "Không sai, chúng ta chuẩn bị bắt lấy cô ta, sau đó tiêu hủy trước mộ chôn quần áo và di vật của ngươi, đưa cho ngươi, làm nha đầu sai sử."
"Ừm, chuẩn bị chặt thành chín khúc, chia ra đốt ở ngũ hồ tứ hải!" Đại Hắc Ngưu bổ sung.
Minh Miêu ở bên cạnh nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng, mấy kẻ tàn nhẫn này một người hung ác hơn một người, bây giờ Tần Lạc Âm cực kỳ nổi danh trong tinh không, chỗ đến, tuổi trẻ tiến hóa giả của các tộc đều vô cùng cuồng nhiệt, xem cô ta là nữ thần hoàn mỹ nhất. Kết quả, mấy tên này, đang chuẩn bị bắt cóc cô ta, giống như là hoá vàng mã, muốn đốt cô ta ở trước mộ chôn quần áo và di vật của Sở Phong, quá hung tàn.
Sở Phong ho khan, nói: "Cô ta không phải là đối thủ của ta, về sau từ từ tính sổ với cô ta."
"A, không đúng, huynh đệ, tại sao khi nhắc đến cô ta thì sắc mặt của ngươi trở nên khác thường, ánh mắt này quá dập dờn, có ẩn tình gì sao?" Hổ Đông Bắc đầu vuông tai to, con mắt toát ra tia sáng nham hiểm, rất nhạy cảm, nó kề sát cái đầu lớn của mình lại gần, nhìn Sở Phong.
"Không có chuyện gì, tóm lại, ta chiến đấu với cô ta cũng không chịu thiệt thòi, từ từ tính sổ sách với cô ta, ta muốn khiến cho Đại Mộng Tịnh Thổ bỏ ra một cái giá lớn thê thảm!" Sở Phong nghĩa chính ngôn từ.
Nhưng là, khi hắn nghĩ đến lúc dây dưa trong không gian Luyện Ngục, thân thể trắng sáng như tuyết đó trong nháy mắt hiện lên ở trước mắt, lập tức khiến cho tâm linh của hắn hơi chập chờn.
"Ái chà chà, đây là biểu cảm gì, tuyệt đối dập dờn, bằng vào mấy trăm năm kinh nghiệm của Tình Thánh, Lão Ngưu ta thấy, trong này phong quang kiều diễm, xảy ra chuyện lớn." Đại Hắc Ngưu đung đưa một đôi sừng lớn thô ráp, nở nụ cười quái dị nói.
Sở Phong nói: "Lão Hắc, ngay cả mối tình đầu của ngươi, con bò xanh trong cao nguyên Thanh Tàng đó cũng không có giải quyết, để lại tiếc nuối, mấy trăm năm đi qua còn nhớ mãi không quên, còn không biết xấu hổ tự cho mình là Tình Thánh, lung tung phỏng đoán?"
"Đây là hai chuyện khác nhau!" Đại Hắc Ngưu bị đâm chọt chỗ đau.
Đôi mắt to như chuông đồng của Hổ Đông Bắc đang có ánh sáng lục chớp lóe, nói: "Giải thích chính là che giấu, tuyệt đối có ẩn tình trong này, chẳng lẽ là có gian tình? Hắc, huynh đệ ngươi quá nghịch thiên, sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì với Tần Lạc Âm chứ?"
Lão Lư càng là tinh thần tỉnh táo, nói: "Lần sau khi rời núi, ta muốn tung tin khắp thế giới, nói cho ngoại giới, Tần Lạc Âm nha đầu động phòng của Sở Phong huynh đệ, gọi cô ta là Tiểu Tần, không tức chết đám vương bát đản của vực ngoại đó không thể. Không phải Vạn Tinh Thể Từ Thành Tiên và thiên tài của các tộc ở vực ngoại ngưỡng mộ cô ta sao, bây giờ Lão Lư ta nói cho bọn họ, cái gọi là nữ thần, sớm đã là đồ ăn của Sở Phong huynh đệ."
"Tránh qua một bên đi, đừng làm loạn!" Sở Phong mặt đen lên nói ra.
"Đây cũng không phải là làm loạn, về sau ta phải tuyên dương thật tốt, ta phải nhận phỏng vấn của truyền thông trong tinh không, thật tốt đùa giỡn các thiên tài trẻ tuổi của các tộc trong vũ trụ một chút, be be be be be. . ." Lão Lư hăng hái, càng nghĩ càng hưng phấn, chỉ hận không thể lập tức đi mở buổi họp báo.
Bên cạnh, Minh Miêu triệt để ngốc ở nơi đó, cả người đều hóa đá, bởi vì, hắn ta ở bên cạnh, nghe hiểu, thấy rõ, thật sự là bị kinh hãi.
Hắn ta cũng cảm giác được, có vẻ như Tần Lạc Âm với Sở Phong thật không minh bạch, không minh bạch, ở trong "có biến". Bởi vì, trong lúc vô tình Sở Phong lộ ra vẻ mặt đó, thật sự là quá dị thường, trong lòng hắn ta đang dậy sóng dập dờn.
"Meo!" Dạ Ma kêu to một tiếng, tâm tình bi thương, cực kỳ khó chịu, mười phần phẫn nộ.