Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Rầm
Sở Phong xoay chiếc búa hoàng kim cỡ lớn đặc biệt, toát ra ánh sáng chói mắt, cứng đối cứng với hắn ta.
Vùng đất này chẳng khác nào đang bị động đất, trong nháy mắt năng lượng cuộn sạch, lật úp tất cả, những tảng đá to như cái cối bay đầy trời, dãy núi sợ run, một cái khe lớn đen ngòm đang lan tràn ra phía xa trên mặt đất, đây là cuộc chiến tuyệt thế.
Sở Phong vốn đã thu tay lại rồi, không hề dùng gậy đập đầu người ta, lúc đó hắn nhảy xuống thuyển lục trúc, nghiên cứu tràng vực trên mặt đất, bởi vì hắn phát hiện mảnh đất này có thể mang vào Vạn Thần Chi Hương, có đường tới tràng vực.
Kết quả bị Nguyên Từ Thánh Thể phát hiện, cuộc chiến nổ ra.
“Tên cướp to gan, ta xem ngươi có thể trốn đi đâu.” mặt Nguyên Thế Thành âm trầm khi chạy tới nơi, hắn ta nhìn chằm chằm phía trước.
Còn Ánh Vô Địch thì chẳng cần phải nói, hắn ta như Thần Vương hoành thiên, toàn thân đều là hào quang năng lượng, giống như một tòa thần lô bất hủ, trấn áp kẻ địch tứ phương, khí tức cả cường giả như biển lớn đang sôi trào.
Sau đó, mọi người lại thấy một đám khổ chủ Vạn Tinh Thể Từ Thành Tiên, công tử Bất Tử Tàm, tiên tử Chu Tước, Nguyên Viện, đạo trưởng Lam Sơn... cũng như thiên ngoại phi tiên vậy, tốc độ cực nhanh, lập tức lao vào đánh, muốn tìm chính chủ để báo thù.
Sau đó, một đám khổ chủ liền hóa đá, bao gồm những người khác cũng vậy, bởi trang bị của tên kia quá lóa mắt, vô cùng xa xỉ.
Hắn mặc bảo y Bất Tử Thần Tằm, toàn thân vàng óng ánh, rạng ngời rực rỡ, bộ dáng như “vạn pháp bất xâm”.
Sau khi công tử Bất Tử Tàm nhìn thấy, mắt gã đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, cái quái gì thế, tên ăn cắp đáng xấu hổ này đã cướp chiến y đi thì cũng cho qua, ngay cả tất chân, giày... hắn cũng không buông tha, may mà tên này không chỉ mặc chiến y của gã.
Tay trái của Sở Phong cầm vòng tay Tinh Không Mẫu Kim, tỏa ra uy năng đáng sợ, biến hóa ra động màu đen, tay phải thì cầm một cái kiếm mẻ, nhưng hình như có thể chém vỡ hư không, vô số đạo kiếm quang.
Vạn Tinh Thể Từ Thành Tiên và đạo trưởng Lam Sơn biến đổi sắc mặt, họ đều muốn chửi thề.
“Vòng tay của Vạn Tinh Thể, đây là đồ quý giá vô thượng, có người nói y đã vô tình nhặt được nó trên một tử tinh khô héo, là tiến hóa giả thời cổ đại để lại, đó là cơ duyên khó mà có được, kết quả bây giờ lại bị đánh cắp.”
“Còn có lão đạo Lam Sơn bình thường thích ỷ lớn ức hiếp bé, không ngờ hôm nay lại bị người ta khi dễ, ha ha.”
Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, họ đều đàng rỉ tai nhau.
Sau đó, mọi người thấy trên hông của Sở Phong có thắt vài cái đai lưng, nhất thời chẳng biết nói gì, có cần phải khoe khoang như vậy không? mặc dù đều là bí bảo cũng không cần phải làm như thế.
“Ái chà chà, một cái là đai lưng của tiên tử Chu Tước, một cái là của Nguyên Viện, còn một cái hình như là của Ánh Trích Tiên, đây là... muốn nghịch thiên sao?”
Nghe được đoạn thảo luận này, Nguyên Viện và tiên tử Chu Tước đều xấu hổ.
Ngay cả Ánh Trích Tiên bình thường điềm tĩnh như tiên, đang núp ở phía xa, cũng thấy xấu hổ. Còn Ánh Hiểu Hiểu đang ở bên cạnh nàng thì thở phì phì, răng nhỏ nghiến kêu ken két, nói: “Thật ghê tởm, dây chuyền của muội đang trên cổ của hắn, còn cả chuỗi hạt bồ đề cấp Thần của tỷ tỷ nữa.”
Xem xét tỉ mỉ, mọi người không nói gì thêm, toàn thân người này đều là bảo bối, vì dụ như trên tóc hắn đang cắm hai cái lông vũ ngũ sắc, chính là thần vũ mà hắn cướp khỏi tay của huynh muội Kỷ Trình và Kỷ Huyên, ánh sáng thần thánh năm màu lóng lánh, nó có thể che chở cho phần đầu không bị năng lượng kỳ ảo công kích liên tục, bảo đảm mặt nạ trên mặt không bị vỡ ra.
Xa xa, Tần Lạc Âm nhìn thấy tên cướp này, hơi nhíu mày lại, nhất là khi thấy mấy cái đai lưng mà hắn đang cột trên người, nàng không kìm chế được liền nghĩ tới một cái đai lưng của mình bị Sở Phong cướp đi, nàng luôn cảm thấy kỳ lạ.
Sau đó, nàng đột nhiên chấn động, bởi cảm giác bụng dưới run lên, có tình huống bất ngờ.
Trong lòng của đạo sĩ trẻ tuổi nào đó có cảm ứng, nước mắt như mưa, đang khóc lóc kể lể, nói: “Sao đột nhiên ta lại có linh cảm, cảm giác có người huyết mạch tương liên với đạo gia đang ở gần đây, trời thương, chẳng lẽ là cha ở kiếp này cuối cùng đã tới cứu ta rồi sao? Đạo gia ta muốn khóc, ngày nào cũng phải chiến đấu với mẹ mình, ta sắp bị hành hạ chết đến nơi rồi. Cuộc sống như thế không thể sống tiếp được nữa, còn dùng đao mổ bụng, may mà lấy được khí thể thần bí trong động luân hồi có thể hòa tan vào hư không. Nếu không... ta chết chắc rồi.”
Nguyên Từ Thánh Thể thực sự lợi hại, Sở Phong không thể không cẩn thận ứng phó, chiến đấu kịch liệt với hắn ta.
“Tên trộm kia, chạy đi đâu.”
Rốt cục, thái tử Nguyên Thế Thành của tộc Thủy Ma không chịu được nữa, ra tay.
“Ngươi đứng lại.” Ánh Vô Địch cũng quát lên, không kìm được hạ sát thủ, lao nhanh về phía trước.
“Ha ha, thật náo nhiệt, ta cũng đến trừ hại.” Thiên Mệnh Tiên Thể xuất hiện, vốn hắn ta từng đánh sống đánh chết với Ánh Vô Địch, nhưng bây giờ hắn ta nhằm vào Sở Phong, bởi vì hắn ta muốn có cái vòng tay Tinh Không Mẫu Kim kia.
“Tên cướp kia, ngươi hãy nộp mạng đi.” Vạn Tinh Thể Từ Thành Tiên cũng gào to, y đã nhìn ra, có một nhóm người muốn cướp vòng tay mẫu kim vốn thuộc về y.
“Ha ha...” đám người tiên tử Chu Tước, Nguyên Viện cười nhạt, thoạt nhìn họ có vẻ xinh đẹp hoàn mỹ, nhưng khi bắt đầu động thù thì cũng chẳng lưu chút tình cảm nào, tất cả đều động thủ.
Còn đạo trưởng Lam Sơn thì càng không nói tiếng nào, ông ta lấy một cái cối xay đen thùi lùi từ trên người ra, dùng như cục gạch, ông ta lặng lẽ tiến tới phía sau Sở Phong, chuẩn bị dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, muốn hạ độc thủ với hắn.
Công tử Bất Tử Tàm thì đang nhả tơ ra, bện thành một cái lưới lớn, muốn bắt sống Sở Phong. Đối với tên đàn ông đeo mặt nạ thiếu đạo đức ngay cả nội y của gã cũng cởi hết này, gã thống hận không gì sánh nổi.
Mọi người hợp lại cùng nhau tấn công, Sở Phong đón nhận năng lượng của tất cả kẻ địch, sau đón bỗng nhiên bắn về phía một hướng.
Ầm, ầm
Nơi đó bụi mù trời, một ngọn núi thấp đổ nát, sau đó ký hiệu tràng vực lấp lánh dữ dội, một mảng tịnh thổ lớn đột nhiên hiện lên.
Trong đó, kỳ hoa nở rộ, cỏ ngọc đầy đất, khí may mắn bốc hơi lên, ánh sáng thần tiên tươi đẹp.
Có suối chảy thác tuôn, có các loại thụy thú như tiên hạc, vượn trắng, Sở Phong thấy thế, dùng vòng tay không gian thu hồi thuyền lục trúc, dẫn đầu nhảy vào trong, bởi hắn vững tin, đây là Vạn Thần Chi Hương mà hắn mở ra.
Một con đường vào Vạn Thần Chi Hương bị mở ra, Sở Phong là người đầu tiên xong vào, thần dược trong truyền thuyết, quả bất tử, đan nhai khắc đá kinh văn... dẫn dắt tâm trạng của hắn.
Đạo trưởng Lam Sơn nhanh hơn so với những người khác, ông ta để cháu gái của mình đợi ở bên ngoài, vào một cái lao vào trong con đường nhỏ, theo sát phía sau Sở Phong, động tác nhanh chóng, nhạy bén.