Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 131 - Chương 130: Tình Thế Hỗn Loạn Vạn Năm Khó Gặp (1)

Thánh Khư Chương 130: Tình thế hỗn loạn vạn năm khó gặp (1)

Lời của nó rất kinh người, ẩn chứa tin tức vô cùng đáng sợ.

"Chờ tôi mấy ngày nữa đi." Hoàng Ngưu kiên trì.

Dù trong nước hay nước ngoài, nơi nào cũng loạn, phát sinh chuyện lớn đáng sợ như vậy, làm sao có thể yên bình được chứ?

Tất cả mọi người đang bàn luận chuyện bạch xà, nó không sợ vũ khí nóng, nó còn có thể tránh được nguy hiểm. Điều này khiến người người lo sợ.

Trên thế giới, rất nhiều chuyên gia nhao nhao hiến kế, nghĩ ra các biện pháp diệt rắn lớn.

Chẳng mấy chốc, một chuyện lớn khác xảy ra, chuyện về bạch xà giảm độ hot hơn rất nhiều.

Bởi vì, chỉ hai ngày trước, nơi nào đó tại phía tây đột nhiên bùng lên một chuyện lớn.

Một con rồng đen xuất thế, nó vô cùng giận dữ, miệng phun lửa hừng hực, đốt cháy một khu vực lớn, hung uy ngập trời, không ai bì nổi.

Lúc đầu, nó hủy diệt một thành phố, chừng 500.000 người chết oan chết uổng.

Rồng đen nổi điên, vỗ đôi cánh rồng lớn, miệng phun ra ngọn lửa thần bí, đốt cháy tất cả, dải đất không lưu lại gì cả, đất biến thành đất khô cằn.

Ngày đó, rồng đen từng rít gào, nó nói rằng có người trộm trứng của nó. Đây là nguyên nhân gây ra nạn lớn này.

Thế giới run sợ, con rồng đen này có lực sát thương quá lớn.

"Nó là từ một con rồng kodomo biến thành, không ngờ lại biến thành một con Hắc Long vương."

"Quá khủng bố, tôi cảm giác như ngày tận thế đến vậy."

Phía tây hoảng sợ.

"Nhất định phải giết nó." Một số nghị viên ở phía tây hét lên giận dữ.

"Chúng ta có kho vũ khí mạnh nhất, nếu cần có thể dùng những vũ khí cấm, nó sẽ không chạy thoát được."

"Phát hiện mục tiêu, tập trung."

Một kế hoạch giết rồng được triển khai, người của toàn thế giới đều chú ý.

Tối thiểu con Hắc Long Vương này không thể trốn sâu trong mạch nước ngầm, rất nhiều người vững tin, có thể giết chết nó trong thời gian ngắn.

"Con nghé con kia, mày có đi nữa không?" Con trâu đen nôn nóng, bởi vì nó càng ngày càng bất an, nó có một dự cảm, nếu không đi thì sẽ gặp phiền toái lớn.

Hoàng Ngưu khắc chữ, nó không muốn đi, thái độ rất kiên quyết.

Con trâu đen muốn đánh nó một trận tơi bời, lúc này là lúc nào rồi mà nó còn bần thần. Nó như có điều suy nghĩ, liếc Hoàng Ngưu, nó cảm thấy Hoàng Ngưu rất kì lạ, vì sao cứ chần chờ không đi?

"Sở Phong đã cứu mạng của tôi, tôi muốn báo đáp anh ấy. Trước khi rời đi, tôi muốn truyền hết bản lĩnh cho anh ấy." Hoàng Ngưu trợn mắt nói dối.

Nó vẫn muốn kiên trì, nếu không thấy hạt giống nảy mầm, trong lòng nó sẽ không cam tâm.

"Không cần, mày không cần dạy tao cái gì đâu, đi đi." Sở Phong nói.

Hoàng Ngưu khóc hết nước mắt, nó sống chết không chịu đi, bộ dạng rất thương cảm. Thực ra, do nó bị Sở Phong chọc tức.

Nhưng nó không thể phát tác trước mặt con trâu đen được, nó còn phải làm bộ làm tịch, lôi kéo Sở Phong, lau nước mắt, lưu luyến không rời.

"Thật buồn nôn, tao thật không chịu nổi mày." Con trâu đen tức giận xoay người đi.

Hoàng Ngưu thấy con trâu đen đi rồi, ngay lập tức nó lao về phía Sở Phong, cấu véo hắn. "Lệ nóng" còn chưa khô, nó đã tức giận khai chiến.

Sở Phong chạy trối chết, hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, Hoàng Ngưu vừa tiến hóa một lần nữa nên quá mạnh mẽ, hắn không thể địch nổi nó.

Trên thực tế, Hoàng Ngưu rất muốn trực tiếp xách thùng gỗ lớn đi, vừa đi vừa chờ hạt giống nảy mầm, nhưng nó sợ sau khi con trâu đen biết chuyện sẽ cướp của nó.

Nói chung, nó tin tưởng Sở Phong hơn, bởi vì Sở Phong không đánh thắng được nó.

Còn chuyện đi Côn Luân, hiện tại Sở Phong không có tính toán này, cha mẹ hắn vô cùng nôn nóng, ngày nào cũng gọi điện thoại hỏi hắn đi đến đâu rồi.

Lúc trước, hắn đã nói hắn cách thành phố Thuận Thiên rất gần. Nếu không trở về, hắn sợ hai vợ chồng già bọn họ quá lo âu mà sinh bệnh.

Sở Phong đi xưởng vũ khí lạnh thăm Triệu Tam Gia, hành trình núi Thái Hành Sơn nếu không có cung Đại Lôi Âm thì chắc hắn đã chết ở đó rồi.

"Tam Gia, cảm thấy thân thể như thế nào?" Sở Phong hỏi, hắn bóc một hạt thông đưa cho Tam Gia ăn, hắn không dám đưa nhiều, sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

"Toàn thân rất có sức, cảm giác tràn đầy năng lượng, như trẻ ra hai mươi tuổi. Không, so với lúc tôi tráng niên còn khỏe hơn." Triệu Tam Gia rất kích động.

Trước đó ông đã đóng cửa lại từ trước, sợ người khác đi ngang qua nghe được, việc làm ăn tạm thời không làm nữa.

Tóc trắng dài gần một tấc trên đầu Triệu Tam Gia đen lại không ít, thân thể và gân cốt trở nên cường tráng, sức lực gấp mấy lần so với lúc trẻ.

"Tam Gia ăn mấy hạt nữa đi."

Sở Phong nói nhỏ, bóc thêm bốn hạt thông nữa, chúng đều màu tím sáng bóng, thơm ngát, trông như kim cương tím.

Triệu Tam Gia há hốc miệng, ông ta muốn nói gì đó, nhưng bị Sở Phong ngăn lại, hắn muốn ông ta đừng nói gì cả, lập tức ăn hạt thông.

Sở Phong và Hoàng Ngưu đã tham khảo rồi, ước đoán người thường ăn năm hạt thông sẽ xảy ra dị biến.

Dù sao ngay cả Hoàng Ngưu mạnh như vậy cũng không hề có sự biến đổi nào nữa kể từ khi nó ăn hạt thông màu tím thứ mười, lúc đó dược hiệu đã không rõ ràng nữa. Chứ đừng nói đến người phàm chưa trải qua bất kỳ sự lột xác nào.

Quả nhiên, ngày này Triệu Tam Gia phát sinh biến dị, lực lượng tăng vọt, trên thân thể xuất hiện một lớp vảy màu tím, đao thương bất nhập, có thể tùy ý khống chế vảy có xuất hiện hay không.

Sau khi Chu Toàn biết, gã khóc như mưa, vì sao những dị nhân khác có thể tùy ý khống chế triệu chứng bất thường, nhưng sừng trâu của gã lại không được, nó luôn xuất hiện ở đó.

Hoàng Ngưu nói rằng, đó là lực lượng “vĩnh cố”, hoàn toàn lột xác.

“Vĩnh cố cái ông ngoại nhà nó, tôi hy vọng có thể tự do biến thân." Chu Toàn gào to.

Sở Phong rất rộng rãi, hắn lại tặng Chu Toàn mấy hạt thông nữa, bởi vì hắn cảm thấy lần trước gã ăn hai hạt thông cũng không thu được hiệu quả tốt nhất.

Chu Toàn vừa mừng vừa sợ, nhưng cuối cùng vẫn ăn hết.

Quả nhiên, gã còn có thể tiến hóa.

Nhưng ngày thứ hai gã lại khóc, tìm đến Sở Phong và Hoàng Ngưu.

"Bẫy người! tôi không muốn sống. . . sao tôi tiến hóa không giống người khác?" Chu Toàn khóc lóc thảm thiết, bởi vì nhánh sừng thứ tư mọc ra.

Cái sừng này mọc ở gáy gã, hướng về phía sau, vuông góc với cái sừng trên đỉnh đầu.

Sở Phong cũng kinh ngạc, Chu Toàn lột xác có được năng lực khác hoàn toàn với Triệu Tam Gia, mỗi người một sự khác biệt rõ rệt.

Sừng của Chu Toàn có thể phun lửa, Triệu Tam Gia thì mọc vảy màu tím, sức lực rất lớn.

"Phương hướng tiến hóa quyết định bởi ước số ẩn giấu trong cơ thể của bản thân." Hoàng Ngưu khắc chữ.

"Mày muốn nói gì, tổ tiên nhà ta là tiến hóa lên từ trâu à?" Chu Toàn căm giận không thôi.

Hoàng Ngưu rất nghiêm túc gật đầu, nó cho rằng rất có khả năng này.

"Tao liều mạng với mày." Chu Toàn tức giận, gã cảm thấy bị Hoàng Ngưu làm nhục. Kết quả gã vừa xông lên đã bị chân của con trâu đen đạp ngã xuống đất, không thể nhúc nhích được.

"Ngưu Ma Vương." Chu Toàn sợ đến rụt cổ, con con trâu đen kia đột nhiên xuất hiện, nó xuất hiện vô thanh vô tức.

Trên thực tế, hai ngày nay con trâu đen luôn giám thị Hoàng Ngưu, nó cho rằng trên người Hoàng Ngưu có gì đó quái lạ, nếu không... vì sao Hoàng Ngưu cứ dùng dằng không đi, nhưng mãi vẫn không tìm ra đáp án.

Bình Luận (0)
Comment