Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Phi, mi nói bậy gì đó? Ông nội của ta còn sống rất khỏe, đây chẳng qua là ông ấy để lại một đạo Tinh Thần lạc ấn mà thôi, mi chán sống rồi hả? !" Thiếu nữ Hi tức giận uy hiếp.
"Ông nội tôi thật là lợi hại, có thể nghiên cứu ra vũ khí bá đạo như vậy, cũng không cần cô thôi động sao? Đưa cho tôi một món như vậy được không?"
Sở Phong chảy nước miếng ào ạt, rất muốn đoạt lại. Bình thường mà nói, muốn thôi động bí bảo Thánh cấp thì tiêu hao rất kinh khủng, cấp bậc của hắn thì cho dù là bị hút khô cũng chưa chắc có thể sử dụng loại đại sát khí cấp bậc đó.
"Ta cảnh cáo mi, đừng có nhận thân thích lung tung, đó là ông nội của ta, không có quan hệ gì với mi. Còn nữa, bí bảo ngươi cũng không hiểu, nó là tiên thiên thần vật. Mi cũng đừng có ý đồ xấu với nó, nếu không cũng không giữ được cái mạng nhỏ đâu!"
Sở Phong nghiêm mặt, nói: "Vậy cô dạy tôi cách luyện chế đi, có thời gian rảnh tôi luyện bảy tám món, chắc chắn sẽ không nhỏ mọn như cô, đến lúc đó cam đoan sẽ cho cô ba bốn món."
"Mi đừng có nằm mơ nữa, thứ này là do trời đất dựng dục mà thành, được ông nội của ta điểm hóa, lại tiêu hao vô số hi trân bảo liệu mới thành công."
Hai người vừa nói chuyện vừa lợi dụng phi thuyền quét dọn chiến trường, dọn dẹp sạch sẽ tất cả vết tích, bởi vì sợ những người khác của Âm Tước tộc phát hiện.
Bọn họ còn muốn đi tổ tinh của Âm Tước tộc, để lộ tin tức quá sớm cũng không tốt.
"Người mới nãy là Á Thánh thật sao?" Sở Phong lầu bầu, đến bây giờ hắn vẫn còn có chút cảm giác không chân thật, như là đang mộng du, bọn họ lại đánh chết một vị Á Thánh?
Cái này quá mờ ảo!
Nói ra ai tin tưởng?
Không nói người đàn ông mặc áo bào màu bạc, cho dù là mấy vị cường giả cấp độ Kim Thân La Hán khác bị bị giết sạch như vậy cũng khiến cho sắc mặt hắn có chút khác thường.
Người ở cấp độ này, nếu như ngày thường gặp phải thì hắn chỉ có thể đi vòng. Nếu không mười cái hắn cùng tiến lên cũng không đủ cho người ta giết, không cùng một cấp độ.
Thế nhưng mà mới nãy bọn họ lại tuỳ tiện đồ sát, một hơi giết chết năm người!
"Ta đều nói, Quỷ Thánh cũng có thể giết, huống chi là một cái nửa Quỷ Thánh. Huống hồ gì ta còn đang hoài nghi không biết hắn ta có phải là Á Thánh mà ngươi nói hay không, giết chết như vậy không có cảm giác thành tựu chút nào." Thiếu nữ Hi dương dương đắc ý nói.
Sở Phong bĩu môi, nói: "Cô cứ đắc chí đi, đến lúc phải ‘to con’, phát hiện Thánh Nhân Viễn Cổ thì tôi xem cô có còn cười được nữa không!"
Thiếu nữ Hi khoác lác: "Một bữa ăn sáng, biết ta là ai không, Hi tiên tử danh chấn Nhân Gian giới. Được người đời xưng là Thiên Sư bắt quỷ, đến bào nhiêu ta bắt bao nhiêu!"
Sở Phong chế nhạo: "Cũng không biết là ai lần đầu tiên nhìn thấy ta thì bị hù tới mức khóc gọi mẹ, cũng không cảm thấy ngại khi nói mình là Thiên Sư bắt quỷ, chính là một kẻ hèn nhát."
Thiếu nữ Hi nghe vậy lập tức sắc mặt ửng đỏ, thẹn quá hoá giận nói: "Ai nói? Ai khóc nhè? Ta không có, ngươi đừng có bịa đặt lung tung, tung tin đồn nhảm!"
Nhưng mà sau một khắc, khi trên màn hình phát ra tiếng tít tít cảnh báo. Trong nháy mắt, sắc mặt cô ta trắng nhợt, im bặt không nói gì nữa.
"Thế nào?" Sở Phong hỏi.
Sắc mặt thiếu nữ Hi trắng bệch, dáng vẻ dương khí không đủ nói: "Mi là đồ miệng quạ đen, bị mi nói trúng rồi. Có mấy tên to xác đang tới gần Cửu U Tin, lao vào tầng khí quyển!"
"Sợ cái gì, không phải chiếc phi thuyền này có thể đồ thánh sao?" Mặc dù Sở Phong nói như vậy nhưng cũng cảm thấy áp lực to lớn, trong lòng nặng nề. Chẳng lẽ cao thủ trên tổ tinh của Âm Tước tộc đã biết nơi này xảy ra chuyện sao?
Thế nhưng mà cách xa nhau ức vạn dặm, bọn họ không thể cảm ứng được mới đúng.
"Ẩn thân, ẩn núp, hòa vào trong hư vô, tự động chọn phương án tốt nhất!" Thiếu nữ Hi ra lệnh cho phi thuyền, trên cổ tay nhỏ xuống một giọt máu, dùng huyết dịch phát sáng của cô ta chứng minh, để có thể thông qua mệnh lệnh.
Phi thuyền này giống như là vật sống, có thể giao lưu với cô ta.
Trong tích tắc, bọn họ phi thiên độn địa, ẩn mình vào trong một vùng núi non, dung nhập vào trong hư không, hoàn toàn biến mất.
"Có thể tránh thoát trận vực tinh thần của Thánh Nhân không?" Sở Phong nhỏ giọng hỏi.
"Hẳn là có thể, cũng vì ông nội của ta sợ ta gặp phải mấy tên quỷ già không biết xấu hổ nên mới thiết kế ra chiếc phi thuyền này, bổ sung Tiên Thiên Bí Bảo vào. Nhưng mà suy cho cùng thì nơi này vẫn là Minh Giới, không phải dương gian của ta, không biết là có biến số gì hay không."
Sau đó, hai người yên tĩnh không nói lời nào, kiên nhẫn chờ đợi.
Vực ngoại, một chiếc chiến hạm toàn thân làm bằng kim loại màu đỏ thắm, giống như là một con Hoàng Điểu tắm rửa ráng chiều, từ trên trời giáng xuống, mang theo hơi thở uy nghiêm.
Đây là chiến hạm của Âm Tước tộc, Âm Cửu Tước, Vũ Văn Thành Không, Ngụy Thiên Thịnh chạy tới, giáng lâm Cửu U Tinh, đi vào bên trong vùng cấm khu này.
"Đây chính là cấm khu thần bí mà tam cự đầu của Địa Cầu thời thượng cổ muốn dò xét, đúng là có chút môn đạo, khiến cho nội tâm của ta rung động."
Ngụy Thiên Thịnh lên tiếng, hắn ta rất giống với Ngụy Hằng. Gương mặt âm nhu trắng bệch giống như là quanh năm không thấy ánh nắng, có nét đẹp biến thái khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy kinh sợ.
Phi thuyền của thiếu nữ Hi hòa vào trong hư vô, cách những người kia rất xa nhưng trên màn hình vẫn có thể bắt được cảnh tượng khi chiến hạm màu đỏ đó hạ xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cái này khiến Sở Phong rất kinh ngạc, rất là giật mình. Hắn không nhịn được nhìn về phía thiếu nữ Hi, thăm dò Thánh Nhân như vầy có ổn không? Lỡ như bị phát hiện chắc chắn tình huống sẽ trở nên hỏng bét.
Làm như vậy còn không bằng trực tiếp đánh luôn, nắm giữ chủ động!
"Không cần lo lắng, loại kỹ thuật này rất quái dị, chúng ta ẩn thân như thế này thì tương đương với kĩ thuật ẩn núp của cường giả tuyệt đỉnh bên trong Thánh Nhân, sẽ không bị phát hiện." Thiếu nữ Hi ra vẻ trấn định.
Không lâu sau, đôi mày Sở Phong khẽ nhếch lên, bởi vì trong số cường giả từ trong phi thuyền đi ra thì có ba người hắn quen biết. Quang não của hắn vẫn luôn lưu lại hình ảnh của bọn họ, hắn thường xuyên nhìn mấy tấm ảnh này để nhắc nhở mình, phải chém giết bọn họ!
"Âm Cửu Tước, Vũ Văn Thành Không, hạng người ác độc bên trong tinh không kỵ sĩ, đao phủ, dính đầy huyết tinh, hóa thành tro tàn ta cũng nhận ra bọn mi!"
Sở Phong nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lập tức tru sát bọn họ.
Hai người này đều từng hiện thân ở trên Địa Cầu, nhất là Âm Cửu Tước còn đã từng tự mình động thủ, bị đồ vật mà Thánh Sư để lại chém rụng căn cơ Á Thánh.
"Còn có Ngụy Hằng, thứ chín dưới trời sao? !"
Khi Sở Phong nhìn thấy người đàn ông âm nhu đó thì càng thêm kinh sợ và phẫn hận, Tây Lâm tộc phản bội Địa Cầu đã bị hắn coi là sỉ nhục, là đối tượng phải giết hàng đầu. Hơn nữa Ngụy Hằng lang tâm cẩu phế, thế mà dám chém đầu của Minh thúc đem đi ướp muối, không thể nhẫn nhịn.