Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Ha ha. . ."
Lúc này Âm Cửu Tước cười lấy cái bình ra. Lần này hắn ta bóc phong ấn ra, lộ ra một cái đầu trắng hếu ở bên trong, trên đó tràn đầy vết máu.
"Lão bất tử, thời đại thượng cổ ông rất hung hãn, có từng nghĩ tới sẽ có một ngày ông rơi vào trong tay của tôi, hôm nay dùng mệnh của ông để thành toàn cho tôi!" Âm Cửu Tước vui sướng cười to.
Trên phi thuyền, Sở Phong gần như nín thở. Rốt cuộc con Âm Tước này cũng lấy cái bình ra, thời khắc mấu chốt đến, có thể cứu chú Minh hay không? Thành công hay là thất bại cũng trong lúc này!
Bên cạnh, Ngụy Thiên Thịnh cũng nở nụ cười lạnh lẽo nói: "Sư gia, cha tôi không có rảnh tới. Ông ấy đang trùng kích chiếu rọi chư thiên cảnh, với bối phận là tôn tử, tôi đến hỏi thăm ông đây. Lát nữa sẽ đưa tiễn ông đi, ông cũng an tâm đi."
Nụ cười của Ngụy Thiên Thịnh rất ấm áp nhưng nó cũng càng làm lộ ra thêm một mặt tàn nhẫn và ác nghiệt của hắn. Đối mặt với cụ già đã dạy cho cha của hắn ta biết chữ, dạy phương pháp hô hấp cho cha của hắn ta mà hắn ta cũng không có chút lòng thông cảm nào.
Bản tính của hai cha con cực kỳ giống nhau, người sau bạc bẽo hơn người trước.
Toàn bộ mái tóc của chú Minh đã bạc trắng, hai mắt lờ mờ không ánh sáng, ông ấy nhìn Ngụy Thiên Thịnh. Trong đôi mắt già nua vẩn đục có chút nhớ lại, nghĩ đến hình dáng của cha hắn ta, là Ngụy Hằng khi còn bé. Khi đó Ngụy Hằng rất ngoan ngoãn và thông minh, kết quả là biến thành người máu lạnh như vậy.
Chú Minh đã từng coi hắn ta như con trai nối dõi, mà bây giờ ông ấy cũng không nói nên lời.
Nơi xa, hai mắt Sở Phong hai mắt, nhìn chằm chằm phía trước. Đang phối hợp với thiếu nữ Hi, đang tìm kiếm cơ hội tốt nhất. Hắn có thể cảm giác được nỗi đau của chú Minh.
Thiếu nữ Hi nói: "Trực tiếp đánh giết con Âm Tước tóc đỏ đó, đồng thời dùng Tam Diệp Thanh Liên quét cái bình đi!"
Cô ta cũng không nhịn được nữa! Sau biết tình hình bên trong thì cảm thấy tình cảnh này rất khó chịu, cô ta muốn lập tức cứu ông lão đó ra.
Sở Phong lắc đầu nói: "Nếu như động thủ thì cũng phải đánh Vũ Văn Thành Không đó trước. Âm Cửu Tước đã bị phế bỏ, bây giờ hắn ta có thể chèo chống thì đều nhờ vào khí bản nguyên mà người anh cả kết bái Vũ Văn Thành Không truyền cho hắn ta."
Trước tế đàn, Âm Cửu Tước vẫn luôn đứng chung một chỗ với Vũ Văn Thành Không. Cách nhau cũng không xa nên vì thế hắn ta có thể tạm thời mạnh lên, nếu không hắn ta không thể nào dựa vào sức của mình mà đi tới Cửu U tinh.
Thiếu nữ Hi rất nghiêm túc nói: "Sau khi quan sát thì ta thấy cái bình đó có vấn đề. Nếu như chúng ta cướp đoạt thì sẽ bị kích hoạt, ở phía trên đó có ít nhất mấy trăm cái ký hiệu trật tự mạnh mẽ."
Sở Phong gật đầu, Ngụy Hằng quá âm hiểm ác độc. Lão ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên mới động tay động chân lên trên cái bình, một khi có người công kích thì chắc chắn cái bình đó sẽ tạo thành một đám mây hình nấm, hủy diệt trong nháy mắt.
Sắc mặt Sở Phong âm trầm, nói: "Chờ hắn ta đưa chú Minh lên tế đàn, khi đó bọn họ giảm bớt sự chú ý thì chúng ta sẽ ra tay đánh giết, đồng thời cứu chú Minh về!"
Hai người thỏa thuận, chờ thời khắc quyết định tới.
Trên người Âm Cửu Tước có đạo hạnh của Vũ Văn Thành Không, bây giờ vẫn có thể thi triển thần thông kỳ ảo như cũ. Lại thêm chú Minh đã bị phong ấn, có muốn tự sát cũng không được, chỉ có thể mặc cho hắn ta sắp xếp.
Âm Cửu Tước nhấc đầu của chú Minh lên, lập tức có máu nhỏ xuống, ngay cả sợi tóc tái nhợt cũng nhuốm máu, tình cảnh của ông ấy rất thê lương.
"Lão già, nửa đời trước ông rất huy hoàng, cho dù là cổ tổ của tộc ta đi diện kiến cha của Yêu Yêu cũng rất cung kính ông. Thế nhưng là phong thủy thay đổi, đến khi về già thì ông lại thê thảm như vậy, Vợ con ly tán, gần như là chết thảm toàn bộ, hành tinh mẹ sụp đổ, chỉ có vài con chó con mèo lọt lưới. Nếu như ông trốn ở trong hang nhẫn nhục sống tạm bợ thì cũng thôi đi, còn dám ra đây giày vò, đây không phải muốn chết sao? !"
Âm Cửu Tước đắc chí vừa lòng, cầm đầu của chú Minh, vô tình chế nhạo.
Hắn ta cảm thấy lần này chắc chắn có thể tăng lên tới cảnh giới Thánh Nhân. Bởi vì tích lũy đầy đủ kinh nghiệm và những yếu tố khác, cũng chỉ thiếu lực lượng bản nguyên mà thôi. Sau khi bị người phế bỏ, có lẽ hắn ta có thể tân sinh, phá rồi lập lại, càng mạnh hơn lúc trước.
"Con gà nhỏ tóc đỏ, mi chớ có đắc ý Năm xưa khi bộ tộc của mi làm hại Tinh Hải thì ta và một đám bạn già đi bình loạn, giết cho tổ tiên của tộc mi kêu khóc om sòm. Khi bọn ta nướng Thánh Nhân của tộc mi ăn thì không biết mi còn nằm trong cái trứng nào để chờ ấp ra đâu."
Dù cho tình cảnh của chú Minh rất thê thảm nhưng cũng không hề nhiếu mày một cái, ông còn nhắc lại chuyện xưa để chế giễu Âm Cửu Tước.
"Lão già, ông muốn chết!"
Ánh mắt Âm Cửu Tước lạnh lẽo, lộ ra sát cơ. Giơ một cái tay lên, kém chút thì quất xuống nhưng hắn ta vẫn nhịn được, sợ mình làm rách phong ấn khiến cho chú Minh có cơ hội tự sát.
Ngụy Thiên Thịnh nở một nụ cười nhạt nói: "Ha ha, sư gia à, cho đến bây giờ mà ông vẫn còn nhớ lại năm xưa sao? Đúng là người già mà, bây giờ cũng chỉ còn lại có chút hồi ức đáng thương đó. Khi đó đúng là các ông rất huy hoàng, tung hoành trong tinh vực. Bình định náo động ở các nơi, hắng hái đánh đâu thắng đó. Nhưng mà kết quả như thế nào? Đám bạn già đó của ông đâu, hầu như là chết hết rồi! Có được mấy người sống sót sau một trận chiến cuối cùng ở thượng cổ? Đáng tiếc, năm tháng của các ông đã qua rồi, các ông đã bị loại bỏ."
Hiển nhiên, con trai của Ngụy Hằng vô cùng hiểu rõ tính cách của chú Minh, biết ông ấy rất trọng cảm tình, rất hoài cựu. Hắn ta nói những lời này khiến cho chú Minh đau khổ không thôi.
Đúng vậy, thời đại thuộc về bọn họ đã kết thúc. Nhất là một đám bạn già của ông ấy, Địa Cầu và những tinh hệ khác. Năm đó, những ai ra tay giúp đỡ cũng bị giết hết, máu nhuộm tinh không.
Lúc này, từng gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt chú Minh. Bọn họ đều là anh em, bạn bè đồng sinh cộng tử với ông ấy, dường như là lại trở về thượng cổ, về tới thời đại đó. Cùng uống rượu ca hát, đi bình định náo loạn, trấn áp vùng đất tai nạn với bọn họ...
Nhưng mà bây giờ mấy người đó cũng đã chết hết, nước mắt chú Minh tuôn đầy mặt, vô cùng thương cảm. Huy hoàng thuộc về bọn họ, nhiệt huyết của bọn họ, thanh xuân của bọn họ đều bị mai táng.
Cho tới bây giờ còn có mấy người nhớ tới bọn họ, những anh em đó, những bạn bè đó, gần như chết hết rồi. Lòng ông đau như dao cắt, vô cùng thương cảm, hai mắt đục ngầu đẫm lệ.
"Thượng cổ của chúng ta, năm tháng của chúng ta, các anh em, ta. . . đến với mọi người đây!" Vành môi chú Minh hơi run rẩy, phát ra sóng tinh thần yếu ớt.