Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Âm Cửu Tước kinh ngạc, hắn ta cảm thấy vẫn là Tây Lâm tộc hiểu rõ Thường Minh nhất, cũng thấy rõ nhân tính. Chỉ mới mấy câu nói thì có thể khiến cho chú chú Minh nước mắt đầy mặt.
Khóe miệng Ngụy Thiên Thịnh hơi vểnh, nở một nụ cười nhạt nói: "Sư gia, không phải tôi xem thường ông chứ sự thật đúng là như vậy. Năm đó cha của tôi hiểu rất rõ đám người các ông, các ông quá xem trọng tinh cảm cho nên mới thất bại. Trên thế gian này, nếu ông không đủ hung ác thì không thể sống lâu được đâu. Lúc đó khi cha của tôi còn trẻ thì đã thấy được đại thế, dứt khoát quay người đi với quân Tây Lâm đi. Đây là chính là ánh mắt và khí phách. Sau đó ông ấy lên đường chinh phạt, nếu như không những năm tháng sau đó ông ấy bị đám dư nghiệt còn sót lại của Địa Cầu đánh lến mới để lại ám thương thì ông ấy đã là cường giả chiếu rọi chư thiên rồi. Tài tình này chưa chắc đã yếu hơn công chúa Yêu Yêu."
"Mất hết lương tri và nhân tính, cha con bọn mi cảm thấy tốt là được, tùy ý bọn mi." Chú Minh thật thà đáp lại.
Ngụy Thiên Thịnh nói: "Sư gia, ông sẽ không cô đơn đâu. Tôi sẽ móc thi thể của đám bạn già của ông ra, sau đó thiêu hủy hết. Để cho bọn họ đi theo ông, cát bụi trở về với các bụi."
"Súc sinh, mi muốn làm gì? !" Chú Minh nổi giận, kết cục của những người anh em ngày xưa của ông rất thê thảm, ngay cả sau khi chết cũng không thể nghỉ ngơi sao? Ngụy Thiên Thịnh còn tàn nhẫn hơn cả cha của hắn ta, cũng dám làm mấy chuyện này.
"Tôi muốn làm gì? Sư gia còn không biết sao, phương pháp hô hấp Đạo Dẫn ở đâu trên Địa Cầu?" Ngụy Thiên Thịnh hỏi.
Tuy chú Minh suy yếu nhưng lại rất kiên quyết, nói: "Mi bỏ cuộc đi, phương pháp hô hấp đó đã bị lấy đi. Nếu như mi muốn có nó thì hãy đi vào Hỗn Độn ở chỗ sâu trong vũ trụ tàn phá mà tìm Yêu Yêu, tìm Thánh sư mà đòi! Mi có dám hay không? "
Ngụy Thiên Thịnh khinh thường, nói: "Bị lấy đi? Cùng lắm cũng chỉ là mấy con chó con mèo trên Địa Cầu mà thôi, chạy không được. Có người tên là Sở Phong nữa, đợi ta rảnh rỗi sẽ đi giết chết hắn! Bây giờ để cho hắn nhảy nhót một khoảng thời gian trước đi, đợi đến khi phong ấn trên hành tinh mẹ nới lỏng, thiên quân vạn mã xông vào Địa Cầu. Lúc đó thì thiên tuyển chi tử gì đó cũng chỉ là một ngọn cỏ, một con sâu kiến mà thôi!"
Sau đó, hắn ta âm hiểm cười nói: "Được rồi, sư gia lên đường đi. Tôi nói được thì sẽ làm được, cam đoan sẽ móc thi thể của đám anh em của ông ra, sau đó nghiền xương từng người thành tro rồi ném lên Cửu U tinh đến, để cho bọn họ bầu bạn với ông. Dù sao có mấy người là do cha của tôi tự mình đi tìm sau đó giết chết, đương nhiên cũng biết được bọn họ được chôn ở chỗ nào."
Chú Minh vừa kinh vừa sợ, nói: "Mi là đồ súc sinh, đúng là không bằng heo chó. Tu vi không cao như cha của ngươi nhưng lòng dạ lại ác độc hơn cả hắn ta!"
Tâm tình ông ấy chập chờn kịch liệt, nghĩ đến kết cục thê thảm của mấy anh em đó, lại nghĩ tới sau khi chết mà bọn họ còn bị sỉ nhục thì ông ấy rất đau lòng. Năm đó bọn họ đã từng quát tháo phong vân, cũng đều là hào kiệt ngút trời, sao bây giờ lại rơi vào cảnh này chứ?
Chẳng lẽ thật sự là người tốt sống không lâu, kẻ ác thì sống thọ? Chú Minh bi phẫn.
Nơi xa, Sở Phong xem được hết. Hắn cảm giác lồng ngực của mình sắp nổ tung, hắn chưa bao giờ gặp người nào khiến cho hắn muốn giết hơn là cha con Ngụy Hằng, Ngụy Thiên Thịnh. Âm độc tàn nhẫn, mấu chốt nhất chính là tác phong làm việc của bọn họ khiến cho người ta khó chịu không thể nhịn, không giết bọn họ thì không thể nguôi giận được!
Trước tế đàn, Âm Cửu Tước nghiêm túc. Hắn ta phát hiện Ngụy Thiên Thịnh rất đáng sợ, chỉ trong chốc lát mà có thể khiến cho Thường Minh một hồi khóc òa, một hồi bi phẫn gầm nhẹ, cha con nhà họ Ngụy khiến cho người ta phải kiêng kị.
"Sư gia, lên đường bình an. Tôi thay mặt cho cha tôi tiễn đưa ông, yên tâm đi thôi. Có điều, ông cũng không cần suy nghĩ tới chuyện chuyển thế đầu thai, không cần biết là vãng sinh có thật hay không, dù sao ông cũng không có cơ hội đó. Tôi sẽ khiến cho ông hình thần câu diệt."
Ngụy Thiên Thịnh lạnh nhạt nói xong, sau đó cũng không có mở miệng nữa. Chắp hai tay sau lưng, đứng ở một bên.
Âm Cửu Tước cười to: "Lão bất tử, nhìn thấy ông đau lòng như vậy khiến cho tôi rất thoải mái, mà bây giờ ông cũng sẽ trở thành công cụ giúp tôi leo lên thánh cảnh. Vừa suy nghĩ một chút thì đã rất vui sướng, lão bất tử ông cũng nên lên đàn hiến tế!"
Hắn ta đắc chí vừa lòng, bắt đầu ước mơ cảnh tượng khi hắn ta thành thánh.
Lúc này, hắn ta cầm theo đầu của chú Minh, tự mình để lên tòa tế đàn ở trước mặt. Sau đó hắn ta nhảy lên một tòa tế đàn khác, hai người mặt đối mặt với nhau.
"Tôi, Âm Cửu Tước sẽ thành thánh trong hôm nay!" Âm Cửu Tước quát lớn, giống như là đang thông báo cho thiên hạ, giọng nói ù ù chấn động mặt đất màu đen này.
Lúc này, ở trong phi thuyền thì hai mắt Sở Phong đỏ ngầu. Hắn đã nhìn thấy tất cả, nhìn thấy chú Minh uất ức và đau khổ khiến cho hắn suýt chút nữa rơi nước mắt. Đối với kẻ địch thì hắn có thể ác nghiệt, nhưng hắn cũng là người có tình, nhìn thấy người tốt như chú Minh bị oan ức, hắn không thể nhịn được.
"Động thủ!"
Sở Phong nghiến răng nghiến lợi, hắn đã nhịn rất lâu rồi.
Xoẹt!
Một mảnh lá cây màu xanh bay ra, hóa thành một luồng ánh sáng lung linh, vô thanh vô tức xuyên thấu hư không. Nó bay tới trước tế đàn, sau đó cuốn lấy đầu của chú Minh rồi nhanh chóng trốn đi.
"Mi dám!"
"Ai!"
"Giết!"
Trước tế đàn, mấy tiếng thét vang lên chấn động trời đất. Tất cả mọi người nghiêm túc lại, đồng thời cũng giận dữ, bọn họ có là Thánh Nhân, có là Á Thánh. Vậy mà lại dám có người chạy tới đây ăn cướp trắng trợn trước mặt của bọn họ như vậy, sao có thể dễ dàng tha thứ được?
Oanh!
Trên thực tế, khi phiến lá màu xanh nở rộ mấy trăm mảnh ký hiệu bao trùm đầu của chú Minh thì thiếu nữ Hi cũng đã xuống tay với Vũ Văn Thành Không.
Âm Cửu Tước chính là một cái cái thùng rỗng, chỉ cần giết chết hoặc là trọng thương Vũ Văn Thành Không thì Âm Cửu Tước cũng sẽ bị phế bỏ!
"Cho tôi một món Thánh khí, tôi muốn tự tay làm thịt Ngụy Thiên Thịnh!" Sở Phong nói.
Trong mắt Sở Phong có sát khí, con ngươi nở rộ ô quang như là ngọn đèn bên trong Địa Ngục. Hai mi của hắn dựng thẳng, toàn thân đang có sát khí tuôn trào!
Hắn hận không thể lập tức đánh chết Ngụy Thiên Thịnh, ngấm ngầm chịu đựng đã lâu, đến bây giờ cũng đã có thể cứu viện chú Minh. Đã có thể thanh toán sổ sách với mấy người đó.
"Phi Mâu!" Thiếu nữ Hi ra hiệu.
Sở Phong trực tiếp bắt lấy, thứ này được lấy ra từ bên trong phi thuyền. Nó là một món Thánh khí, phía trên có phù văn lít nha lít nhít, toàn thân có màu xanh thẳm, vô cùng sắc bén.
"Chú Minh phải bình an nha!" Sở Phong nói nhỏ, hắn rất lo lắng dù là lá cây đã bình yên mà về. Hắn cắn răng một cái, lấy Phi Mâu từ trong phi thuyền ra.