Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Ngụy Thiên Thịnh, để cho mi sống lâu một chút!" Sở Phong kiềm nén lửa giận, hắn nhìn thấy có Á Thánh đang chặn đánh, muốn chặn chú Minh lại.
Mà Thánh Nhân Vũ Văn Thành Không cũng đang bộc phát, thả ra hơi thở kinh khủng, quét sạch trên trời dưới đất khiến cho mặt trăng ở bên ngoài không gian cũng run rẩy muốn rơi xuống. Đây chính là uy thế kinh khủng của Thánh Nhân!
"A. . ."
Âm Cửu Tước đang gào thét, hắn ta vừa kinh ngạc vừa sợi hãi. Chuyện này liên quan tới căn cơ thành thánh của hắn ta, đến thời khắc mấu chốt rồi sao có thể để cho người khác cướp đoạt?
Hắn ta muốn động thủ nhưng ngay sau đó hắn ta lại lảo đảo rút lui. Bởi vì lực lượng mà hắn ta có được đều do một vị tinh không kỵ sĩ uy tín lâu năm khác cung cấp.
Bây giờ bản thân Vũ Văn Thành Không cũng gặp phiền toái lớn. Một đạo ánh sáng hừng hực nổ xuống, khi lá sen màu xanh che chở chú Minh bay ngược lại thì đồng thời thiếu nữ Hi cũng xuống tay với hắn ta.
Sở Phong đã bàn trước với cô ta, Âm Cửu Tước không đủ gây sợ. Bây giờ hắn ta là vô dụng nhất, phải xử lý Vũ Văn Thành Không trước, lão già này có thực lực mạnh nhất.
Oanh!
Tế đàn phía trước nổ lớn, chùm sáng mà phi thuyền bắn ra quá kinh khủng, đủ để diệt sát tồn tại kinh khủng. Nhưng mà Vũ Văn Thành Không lại có thể chặn lại được, phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt, các loại hành tinh nhỏ, thiên thạch ở bên ngoài tinh không cũng run sợ.
Trên thực tế, hắn ta muốn nuốt lá xanh, nuốt luôn đầu của chú Minh!
"Chạy đi đâu?”
Vũ Văn Thành Không hét lớn. Lão ta tóc tai bù xù, giáp trụ phát sáng, đột nhiên lão ta phun ra một hơi, đánh nát hư không khiến cho chỗ đó xuất hiện một cái khe lớn màu đen.
Lão ta đuổi theo, đưa bàn tay lớn ra bắt lấy lá xanh và đầu của chú Minh. Đây là một vị Thánh Nhân vô cùng đáng sợ.
Cùng lúc đó, vực ngoại thiên thạch trút xuống. Đây là Vũ Văn Thành Không triệu hoán mà đến, giống như là diệt thế, thiên băng địa liệt. Số thiên thạch đó điên cuồng đập xuống chỗ phi thuyền ẩn núp, hai người Sở Phong bị phát hiện!
Đồng thời, còn có những Á Thánh khác ra tay, muốn chặn giết chú Minh.
Xoẹt!
Khi Sở Phong lấy Phi Mâu từ trong phi thuyền ra, bắt đầu đánh giết người ra tay. Bắt đầu chặn đánh bọn họ, hi vọng lá xanh mang theo chú Minh bình yên vô sự trốn về.
Phốc!
Bàn tay lớn của một vị Á Thánh bị đánh xuyên qua, máu tươi chảy đầm đìa, Phi Mâu màu lam rất đáng sợ, vừa ra tay đã lập công!
Có điều, người khiến cho người ta sợ hãi nhất vẫn là Vũ Văn Thành Không. Sử dụng hết tu vi Thánh Nhân, khí thôn thiên địa. Thân thể lão ta biến lớn, há miệng ra muốn nuốt hết cả nhật nguyệt sông núi vào trong bụng.
Bàn tay của lão ta gần như chạm đến lá xanh và đầu của chú Minh, vô cùng gấp gáp.
Ông!
Thời khắc mấu chốt thì hư không nổ tung, một luồng ánh sáng mang theo Thiên Đạo Tán mà đến, uy lực mạnh kinh khủng.
Ầm!
Bàn tay lớn của Vũ Văn Thành Không đánh lên trên mặt dù, áp lực mênh mông khó lường, toàn bộ dãy núi xung quanh đều sụp đổ rồi biến thành bột mịn, đây là sức mạnh mang tính hủy diệt.
Nếu như không có Thiên Đạo Tán thì chú Minh chết chắc rồi.
Sở Phong và thiếu nữ Hi đều hít một hơi khí lạnh, may mắn trước đó đã chuẩn bị Thiên Đạo Tán để phòng ngự chứ không có dùng nó đi công kích, không thì phiền phức lớn rồi.
Cứu người không thành mà chết oan chết uổng, vậy sẽ đau khổ và tiếc nuối hơn nữa!
Sưu!
Cuối cùng, lá xanh quấn lấy chú Minh liên tục xuyên thấu hư không, trở về trong phi thuyền, bọn họ thành công!
Trên thực tế thì giờ khắc này Vũ Văn Thành Không vô cùng rung động. Bàn tay lớn của lão ta đang chảy máu, vô cùng đau nhức. Lão ta chủ động đánh lên trên mặt dù, dùng hết toàn bộ năng lượng nhưng kết quả mặt dù lại không sao cả. Còn xương ngón tay của lão ta thì rạn nứt, huyết nhục phá vỡ, máu tươi chảy dài.
Lão ta là Thánh Nhân, một bàn tay đánh xuống cũng đủ để đập nát một viên tinh cầu nhưng kết quả lại là lão ta bị một cây dù chấn cho bị thương.
Nếu không phải là nơi này là Cửu U tinh có địa thế đặc thù mà đổi thành một chỗ khác thì cả viên tinh cầu cũng đã bị một chưởng của lão ta đánh nát. Cửu U cấm địa kiên cố vô song!
"Rống!"
Vũ Văn Thành Không rống to đồng thời há mồm phun ra một hơi, đó là phương pháp hô hấp vận chuyển tới cực hạn mới phun ra một vệt sáng, hóa thành Hỗn Nguyên Kiếm Khí, muốn xuyên thủng mặt dù.
Có thể nhìn thấy luồng hơi thở đó giống như một vùng tinh không, ẩn chứa năng lượng quá kinh khủng.
Nhưng mà mặt dù phát ra ánh sáng hừng hực, chống đỡ Vũ Văn Thành Không. Hơn nữa cây dù lớn màu vàng này phản chấn khiến cho tất cả năng lượng đều đảo ngược mà về, suýt chút nữa tạo thành một trận tuyệt sát, hơi thở quá kinh khủng. Đây là tiên thiên thần vật, là đồ vật có thể giết thánh!
Vũ Văn Thành Không rút lui, đồng thời một tiếng keng vang lên, một cây Phương Thiên Họa Kích xuất hiện trong tay lão ta. Lưỡi kích sắc bén sáng như tuyết, xé rách thương khung, chiếu sáng vực ngoại.
Đây là Thánh khí, một tế ra loại vật này thì cho dù là ở trên một viên tinh cầu xa xôi khác cũng có thể nhìn thấy ánh sáng của nó, đều có thể cảm nhận được hơi thở đáng sợ của nó.
Bên ngoài Cửu U tinh có năm cái mặt trăng, một viên trong đó bị ánh sáng từ cây kích lớn này bay ra đánh vỡ, hủy diệt bên ngoài tinh không!
Có thể tưởng tượng vũ khí của Thánh Nhân đáng sợ cỡ nào!
Ông!
Vũ Văn Thành Không xoay chuyển kích lớn, bổ ra hư không, hào quang sáng như tuyết đè ép tất cả ánh sáng của hằng tinh, lão ta muốn chém đứt mặt dù.
Một chuyện đáng sợ xảy ra, kích lớn sáng loáng như tuyết mới hạ xuống thì vang lên tiếng vang răng rắc, nó bị mặt dù nhanh chóng xoay tròn cắt đứt một khúc, cũng hủy diệt!
Vũ Văn Thành Không chấn kinh, đây là Thánh khí của lão ta, nó uy năng mênh mông. Bây giờ vừa mới va chạm thì bị người ta hủy bỏ, khiến cho lão ta cũng rùng mình.
Lão ta bắt đầu thấy đau đầu, đó là thủ đoạn của Thánh Nhân tuyệt đỉnh. Điều này khiến cho trong lòng lão ta run rẩy, quả quyết rút lui, cảm thấy không thể địch lại.
Nhưng mà như vậy cũng hơi trễ, mặt dù hiện ra một bóng hình của một ông lão có năng lượng kinh khủng, khống chế Thiên Đạo Tán xoay tròn với tốc độ cực nhanh, như là một cái con quay.
Phốc!
Cuối cùng Vũ Văn Thành Không bị xoắn đứt một cánh tay mới có thể chạy ra, lão ta là Thánh Nhân nhưng lại bị chém đứt một cánh tay.
"A. . ." Vũ Văn Thành Không kêu thảm, bao nhiêu năm rồi lão ta chưa từng bị thiệt thòi lớn như vậy? Thân là Thánh Nhân, lão ta gần như chưa bao giờ bị thương nghiêm trọng như vậy.
Vũ Văn Thành Không xoay người rời đi, xé rách hư không, trong nháy mắt xuất hiện bên trên tế đàn. Lão ta nắm lấy Âm Cửu Tước bỏ chạy, lão ta sợ mình gặp phải một vị Thánh Nhân tuyệt đỉnh, tiếp tục chống lại chính là đâm đầu vào chỗ chết!
Ông!
Hư không sụp ra, Thiên Đạo Tán bay tới. Nó vẫn xoay tròn như lỗ đen, làm cho không gian sụp đổ, trực tiếp ngăn chặn con đường chạy trốn của bọn họ.