Sở Phong muốn tiếp tục hỏi, nhưng hứng thú nói chuyện của nó đã tụt xuống.
Nhưng Hoàng Ngưu suy nghĩ một chút, nó vẫn quyết định nói cho hắn biết một việc
"Sau này sẽ có sinh linh lợi hại khác lục tục kéo tới.”
Hiển nhiên, sinh linh mà nó nói không phải trong núi hồng hoang mà là kẻ có địa vị đáng sợ hơn.
Sở Phong rất muốn biết, vùng đất này này có cơ duyên phi phàm như thế nào mà lại hấp dẫn sinh linh của thế giới khác ùn ùn kéo đến, không tiếc trả giá bằng cái chết.
"Ở nơi này một năm sẽ bằng mười năm, trăm năm ở vùng đất khác, sao có thể không điên cuồng được." Hoàng Ngưu viết.
Trong lòng Sở Phong dậy sóng, khó có thể bình tĩnh, vậy nghĩa là có thể tạo ra cường giả tuyệt đỉnh chỉ trong thời gian ngắn ư?
Điều này thực sự đáng sợ, sẽ khiến người điên cuồng.
"Rốt cuộc mày muốn tìm cái gì?" Sở Phong hỏi.
"Thiên cơ vô tận, tôi muốn tiến hóa." Trong mắt Hoàng Ngưu vô cùng nóng bỏng.
"Ví dụ như?" Sở Phong muốn nó nói cụ thể một chút, hiểu đủ nhiều, hắn sẽ vạch rõ được con đường cho tương lai.
Nếu đã bước trên con đường lột xác, hắn không muốn dừng lại, hắn muốn tiếp tục tiến hóa.
"Phấn hoa cao cấp, linh căn mọc thành phiến, thậm chí vài cây thánh thụ trong truyền thuyết, và còn nhiều cái khác nữa... rất có thể đều đang ở đây."
Hoàng Ngưu viết một lèo rất nhiều, đây đều là những thứ nó muốn.
Nơi này có nhiều vật phi phàm như vậy sao? Sở Phong vô cùng nghi ngờ.
Chiến tranh đã từng phá hủy một khu vực rất lớn của thế giới này, suýt nữa nó đã hoàn toàn hóa thành một vùng đất chết, trải qua thời gian dài khôi phục mới có được sự sống đa dạng như ngày nay.
Nhưng rất nhiều loài thực vật đã biến mất, rất nhiều thứ đã bị tuyệt chủng.
Sau khi chuyện đáng sợ đó xảy ra, mảnh địa giới này còn bao nhiêu thứ kỳ dược, linh căn... chứ?
"Dù băng đóng nghìn năm, hỏa thiêu vạn năm, chôn sâu dưới lòng đất ngàn vạn năm, chúng vẫn còn, cuối cùng có một ngày chúng sẽ sống lại, sinh ra từ cô quạnh, nảy mầm dưới tro tàn, lần nữa xuất hiện trên thế gian.”
Hoàng Ngưu chắc chắn, vững vàng tin tưởng chúng sẽ tái sinh.
"Cho nên, chắc chắn bản vương sẽ thành thánh.” Con trâu đen ngồi dậy, dáng vẻ bá đạo không ai bằng.
Từ khi thấy Hoàng Ngưu chiếm một cái gường lớn, nó cũng không có hình tượng, mỗi lần tới chỗ của Sở Phong đều trực tiếp nằm ườn trên sô pha.
Thân thể khổng lồ như vậy nằm dựa vào ghế sô pha, tiếng kẽo kẹt vang lên không ngừng, khiến người ta đau lòng.
Con trâu đen rời đi, trước khi đi nó nói với Hoàng Ngưu rằng, cho Hoàng Ngưu ba ngày cuối cùng, nếu không trong thời gian ngắn đừng mong đi vào núi Côn Luân, bởi vì sẽ có biến cố lớn.
Một ngày, hai ngày...
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt ba ngày đã qua, hạt giống trong thùng gỗ vẫn không nảy mầm, Hoàng Ngưu nôn nóng, bởi vì ngày ước định đã đến rồi.
"Lên đường đi, đi núi Côn Luân đi, nơi đó thiếu cây nhỏ kỳ dị sao? Đó chính là núi thánh, có rất nhiều truyền thuyết thần thoại về chỗ đó.” Sở Phong bắt đầu đuổi Hoàng Ngưu.
Hoàng Ngưu đi tới đi lui, trong lòng phiền muộn, nó biết Con trâu đen sắp trở lại, giây phút cuối cùng sắp đến rồi.
Nó cũng biết, chắc chắn núi Côn Luân có nhiều loại cây nhỏ kỳ dị, nhưng nó vẫn có khát vọng kỳ lạ đối với ba hạt giống.
Cuối cùng, trong mắt Hoàng Ngưu lóe lên hung quang, chạy vèo một cái.
"Mày muốn làm gì?" Sở Phong đề phòng.
Hoàng Ngưu đá một phát nứt thùng gỗ lớn, trực tiếp đào hạt giống xanh biếc kia ra, sau đó bỏ vào trong miệng.
Sở Phong giận dữ, muốn liều mạng với nó.
Hoàng Ngưu nhanh chóng viết chữ trên mặt đất: “Mỗi người một nửa, tôi cam đoan lưu nửa hạt cho cậu.”
Nó đã mất hết kiên nhẫn, quyết định ăn hạt giống, dưới cái nhìn của nó đây cũng tính là một loại quả thần bí.
"Mày dám!" Sở Phong lao về phía trước, hắn còn để ý hạt giống hơn Hoàng Ngưu, hắn vẫn hy vọng, tuyệt không thể chịu được cảnh "trâu gặm mẫu đơn".
Nhưng Hoàng Ngưu không đợi được nữa, nó trực tiếp cho lên miệng.
Rắc
Khi âm thanh này vang lên, tim Sở Phong run lên, hắn hận không thể luộc Hoàng Ngưu.
Nhưng ngay sau đó biểu tình của Hoàng Ngưu khiến hắn kinh ngạc
Hoàng Ngưu khóc!
"Ngươi đừng giả bộ đáng thương, đền hạt giống cho ta." Sở Phong tới gần.
"Hu... " Hoàng Ngưu lau nước mắt, nó khóc thật.
Đồng thời, nó dùng một chân che miệng, không ngừng xoa, vẻ mặt vẻ thống khổ, cuối cùng phun hạt giống ra mặt đất.
Hoàng Ngưu nước mắt lưng tròng, hé miệng, thế mà miệng nó chảy máu, nó sờ sờ hàm răng, đau tê tâm liệt phế.
Trên mặt đất, một hạt giống xanh biếc, hoàn hảo không chút tổn hại, ngay cả dấu răng đều không có, cũng không nhuốm máu, rất sạch sẽ.
Sở Phong nhanh chóng lao qua, đem nó đặt dưới vòi nước, rửa mười lần.
Sau đó, hắn cảnh giác, phòng bị Hoàng Ngưu, cất hạt giống đi.
"Đừng có nghĩ đến chuyện ăn nữa." Hắn cảnh cáo.
Hoàng Ngưu nghe câu này xong lại khóc, ăn cái con khỉ ấy, răng sắp gãy đến nơi rồi, nó còn dám gặm hạt giống sao?
Nó chạy nhanh đi súc miệng, rửa sạch vết máu, sau đó chạy đến gương soi liên tục, cuối cùng cũng yên tâm, răng không bị gãy, cũng không nứt ra, chỉ là chảy máu chân răng mà thôi.
Sở Phong xác định nó không dám ăn nữa mới yên tâm, đồng thời cười ha hả, chủ động đưa hạt giống đến trước mặt nó, nói:
"Hay mày thử lại lần nữa xem, nhìn xem có vỡ hay không?"
"Bò ò ò!”
Hoàng Ngưu nổi giận, muốn luyện Đại Lực Ngưu Ma quyền với hắn
Sở Phong nhanh chóng tránh né, nói: "Không phải không trở lại nữa, nhớ kỹ, nếu ở núi Côn Luân mày thực sự nhìn thấy linh căn thành phiến, hãy đào hết dị thổ về đây, lúc đó chắc chắn ba hạt giống có thể nảy mầm."
Hoàng Ngưu nghe vậy, nặng nề gật đầu.
Đồng thời, nó rất tức giận, một hạt giống rách nát lại khiến nó bị thương, nếu thực sự nảy mầm, nó không chỉ muốn phấn hoa cao cấp nhất mà còn muốn ăn hết rễ cây, lá cây, nhất định phải báo thù.
"Nghé con, đến cùng mày có đi hay không?" Con trâu đen tới.
Sở Phong đã giấu kỹ hạt giống từ lâu, không dám để cho con trâu này biết.
Hoàng Ngưu gật đầu, quyết định lên đường.
"Tao cho mày biết, núi Côn Luân sắp biến thành núi thây biển máu rồi, đều là do đám lão già kia cả. Biết vì sao tao chạy trốn không? Bởi vì tao không muốn dính vào, nếu mày đi theo tao, chỉ có thể hành động tùy hoàn cảnh, chớ lao tới trước như kẻ lỗ mãng." Con trâu đen nhắc nhở.
Sở Phong giật mình, núi Côn Luân thảm thiết như vậy ư? Con trâu đen nói dễ nghe là không muốn xen vào, nhưng thật ra là chạy trốn, có lẽ lần này do ăn hạt thông tiến hóa rồi nên nó muốn trở về.
Hoàng Ngưu gật đầu, thần sắc nghiêm túc, biểu thị đã biết.
Cả nhà Chu Toàn cũng chuẩn bị xong, mắt trông ngóng. Bọn họ đã quyết định muốn đi về phía tây.
"Bảo trọng."
"Tạm biệt."
Sở Phong tiễn bọn họ, nói tạm biệt nhau, hy vọng mỗi người đều bình an.
Thiên hạ bắt đầu rối loạn, chẳng ai biết sẽ thế nào, có gặp lại nhau hay không cũng khó mà nói được.
Ngày đó, phương tây lại rung động một lần nữa, bởi vì lại xảy ra một sự kiện lớn, một con ma khuyển xuất thế, hoành hành tại một trấn nhỏ, biến nơi đó thành địa ngục nhân gian.
Nó có hai cái đầu, cưỡi nham thạch nóng bỏng, phun nọc độc, đi ở trong trấn, tựa như ngày tận thế vậy.
Toàn bộ trấn nhỏ bị dung nham đốt cháy, không ai sống sót, mấy nghìn người tử vong.
Sự kiện này dẫn đến sóng to gió lớn.