Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1340 - Chương 1354: Sở Thúc Diệt Cháu (2)

Thánh Khư Chương 1354: Sở thúc diệt cháu (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Về phần thiếu nữ Hi thì càng không cần giữ bí mật với cô ta, từ khi nói cho cô ta biết chuyện của chú Minh và thân phận của đám người Âm Cửu Tước thì cũng tương đương với Sở Phong đã khai thật tất cả cho cô ta biết.

Hắn không thể để lộ thân phận của mình, mà thiếu nữ Hi thì lại càng không thể, hai người cũng không cần phải lo lắng đề phòng lẫn nhau.

"Hóa ra là thằng nhãi con mi, còn từng nói bừa là muốn leo lên nguyên thú bình đài quyết chiến với cha của ta, ha ha, đám dư nghiệt bọn mi đúng là giết mãi không hết, hơn nữa còn không biết trời cao đất rộng!" Sau khi Ngụy Thiên Thịnh biết được thân phận của hắn thì ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm, càng quyết tâm giết hắn.

Gã ta lại nói: "À, loại tôm tép như ngươi cũng xứng chém giết với ta, ngay cả tổ tiên cũng mi cũng bị ta giết không biết bao nhiêu người, nếu không phải là có chiến y đó và mấy món binh khí quái dị thì một trăm vạn cái mi cũng không đủ cho ta giết!"

Ngụy Thiên Thịnh cười lạnh, gã ta cũng biết tình cảnh của mình không ổn. Gã ta không sợ những thứ khác, chỉ sợ Thiên Đạo Tán. Đó là hung khí có thể đồ thánh, nó khiến cho da thịt của gã ta căng thẳng, luôn cảm thấy bất ăn nhưng lại không thể rời khỏi chỗ này do không gian bị khóa lại.

Sở Phong miệt thị gã ta: "Mi cũng biết nói 'nếu như', 'giả thiết', nếu nói như vậy thì nếu chúng ta là người cùng một thời đại thì ta chỉ cần dùng một cái tay cũng có thể bóp chết mi. Đúng, Thần tử của Tây Lâm tộc ở thời đại này và em gái của gã ta đều bị ta giết chết ở trên tinh cầu của ta, không chịu nổi một kích. Có lẽ khi mi còn trẻ tuổi thì mạnh hơn bọn họ, cho dù ta dùng một cái tay thì không thể bóp chết mi thì dùng thêm một cái chân cũng có thể giẫm chết ngươi!"

Sở Phong không sợ hãi, mặc dù hắn không phải Thánh Nhân nhưng hắn lại tự tin như vậy. Không hề bị đả kích chút nào, ngược lại hắn còn mở miệng miệt thị Ngụy Thiên Thịnh.

"Giết!"

Ngụy Thiên Thịnh đánh tới, ánh mắt gã ta lạnh lẽo. Bản thân gã ta có địa vị đặc thù, vì là con trai của Ngụy Hằng nên gã ta đã quen được người lấy lòng, bây giờ lại bị một thằng nhóc hậu bối chế nhạo như vậy khiến cho trong lòng của hắn rất không thoải mái, sắc mặt lạnh lẽo.

Oanh!

Một thanh trường đao bổ tới, ánh sáng màu xanh bao phủ khu vực này. Nếu là ở vực ngoại thì một đao này quét tới đã đủ để đánh rơi mấy viên tinh cầu!

Đang!

Sở Phong lấy tấm chắn ngăn cản sau đó dùng Phi Mâu chặn đánh.

Cũng trong lúc đó, Thiên Đạo Tán trấn áp tới. Trong nháy mắt, sắc mặt của Ngụy Thiên Thịnh biến đổi, thân thể giống như bị một ngọn núi thần Hỗn Độn xuất hiện trước khi khai thiên tích địa trấn áp, đều sắp không thể động đậy.

Thiên Đạo Tán xoay tròn bay tới khiến cho Ngụy Thiên Thịnh gần như muốn ngạt thở, loại cảm giác này khiến cho gã ta cảm thấy giống như là đang đối mặt với cha của gã ta là Ngụy Hằng, khó mà đối đầu.

Ông!

Hơn nữa, mặt dù quá sắc bén. Khi nó mở ra toàn bộ thì xé rách hư không trong nháy mắt, trấn giết gã ta.

Răng rắc!

Trường đao màu xanh trong tay gã ta gãy ngay tại chỗ, không thể chặn lại được.

Sưu!

Sở Phong ném Phi Mâu trong tay ra, ở khoảng cách gần như vậy nhưng do đối phương bị Thiên Đạo Tán trấn áp, thân thể hành động chậm chạp nên không có tránh thoát được.

Một vòi máu tươi phọt ra, ngực của Ngụy Thiên Thịnh xuất hiện một cái lỗ lớn đẫm máu, ngay cả trái tim của gã ta cũng bị đâm thủng. Gã ta hét hét thảm một tiếng, lảo đảo lui lại.

Thiên Đạo Tán trấn áp lần nữa, mặt dù chuyển động cắt đứt mất một cái cánh tay của gã ta.

"A. . ." Ngụy Thiên Thịnh rống to.

Cũng trong lúc đó thì Sở Phong đón lấy Thiên Đạo Tán, xoay tròn nó để cho mặt dù khép lại, sau đó coi sử dụng nó như một cái búa đập tới gã ta.

Phịch một tiếng, phía sau lưng của Ngụy Thiên Thịnh nở hoa, xương cốt đứt gãy, khắp người máu thịt be bét. Gã ta bay ngang ra ngoài, thất khiếu chảy máu, bị thương rất nặng.

Tất cả đều là do Thiên Đạo Tán, tiên thiên thần vật bộc phát uy năng không gì sánh nổi.

Ông một tiếng, Sở Phong ném cây dù ra ngoài, để cho nó tiếp tục xoay tròn trấn áp Ngụy Thiên Thịnh.

Lúc này Ngụy Thiên Thịnh giận dữ nói: "Dư nghiệt, thằng oắt con, mi tính là thứ gì? Có điều là dựa vào ngoại vật tranh đấu với ta mà thôi!"

Oanh một tiếng, gã ta móc ra một vật phát sáng từ trong cơ thể, đây là bản nguyên mà cha của gã ta lấy ra sau khi giết chết kẻ đối đầu sau đó phong ấn ở bên trong cơ thể của gã ta, giúp gã ta tăng thực lực lên. Bây giờ gã ta vô cùng tàn nhẫn và quả quyết lấy ra một cái ném tới Sở Phong.

Nhưng mà Thiên Đạo Tán xoay tròn trực tiếp chặn lại, hào quang kinh khủng nổ tung, không gian đang chôn vùi. Nếu như là đang ở trên các viên tinh cầu khác thì cả viên tinh cầu sẽ bị phế bỏ, hóa thành bụi bặm vũ trụ.

Thiên Đạo Tán không chỉ có ngăn lại mà còn phản kích trở về, làm cho Ngụy Thiên Thịnh bị trọng thương rú thảm, suýt nữa thân tử đạo tiêu.

Thân thể của gã ta không còn hình dáng, rách tung toé. Toàn thân là những lỗ máu, ngay cả trên trán cũng có lỗ máu.

Vèo một tiếng, Sở Phong vọt tới. Tay trái cầm tấm chắn màu đen, mạnh mẽ đập xuống. Đánh cho xương cốt của Ngụy Thiên Thịnh đứt gãy, thân thể biến hình, nhịn không được kêu rên lên, phun máu phè phè.

Ngụy Thiên Thịnh cố gắng chịu đựng đau nhức kịch liệt, hoành không mà đi.

Phốc!

Sở Phong cách không ném Phi Mâu ra, phù một tiếng, xuyên thấu qua thân thể của Ngụy Thiên Thịnh. Lưỡi mâu kéo theo gã ta bay ra ngoài rất xa, đóng đinh gã ta trên mặt đất, máu chảy lênh láng.

Cùng lúc đó, tốc độ của Sở Phong quá nhanh, hoành không mà đến sau đó đáp xuống trên mặt đất. Dùng một chân giẫm lên gã ta.

Sở Phong cảm thấy toàn thân thư thái, cũng rất hả giận.

"Dư nghiệt. . ." Ngụy Thiên Thịnh há mồm muốn nói điều gì.

Kết quả là Sở Phong dùng một chân đạp lên miệng của gã ta nói: "Đừng nói cái gì cả, chú Sở của mi còn chưa có hả giận đâu. Chờ trước khi mi chết thì sẽ để cho mi nói câu nói sau cùng, bây giờ câm miệng cho ta!"

Ầm!

Hắn giẫm chân một cái, đạp lên trên trán của đối phương, chấn cho tinh thần lực của Ngụy Thiên Thịnh tán loạn.

Sở Phong cúi đầu nói: "Biết tại sao ta muốn tự mình ra tay hay không? Không phải là vì muốn liều mạng với mi mà là muốn đánh mi, giống như là cha dạy dỗ con trai vậy đó!"

Oanh!

Sở Phong dùng tấm chắn đánh xuống một cái, đập vào trên mặt gã ta, muốn đánh đầu người thành đầu chó.

Trong quá trình này thì Thiên Đạo Tán xoay tròn ở một bên, chuẩn bị hạ xuống trấn giết bất cứ lúc nào!

"Mi đúng là rắn chắc, công kích của thánh ý có thể đâm thủng cả tinh cầu cũng không thể đâm thủng da mặt của mi, sao nó lại dày như vậy?”

Sở Phong chưa hết giận, tự mình động chân sút vào mặt của gã ta khiến cho Ngụy Thiên Thịnh tức giận đến lồng ngực sắp nổ tung. Nhưng khổ nổi là miệng bị bịt, tinh thần tán loạn, muốn kêu cũng kêu không được, chống đỡ cũng không chống đỡ nổi.

Mỗi khi trong cơ thể gã ta phát sáng, điều động tinh thần lực thì Sở Phong lại không chút khách khí sử dụng Phi Mâu đâm gã ta một cái.

Bình Luận (0)
Comment