Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phốc!
Ngụy Thiên Thịnh đang ho ra đầy máu, trong đó còn kèm theo răng. Chuyện này khiến cho gã ta tức đến mức sắp ngất đi, đây là chuyện vô cùng nhục nhã.
Gã ta là ai? Là con trai của Ngụy Hằng, là đứa con nối dõi mà "người thứ chín" thương yêu nhất, được bồi dưỡng từ thuở nhỏ. Mục tiêu của gã ta cũng không phải là thành thánh mà là chiếu rọi chư thiên.
Thế nhưng hôm nay gã ta lại đang gặp phải cái gì, đây là một ngày vô cùng đen tối với gã ta, cho dù là sống sót thì cũng sẽ để lại ám ảnh cả đời.
Phốc!
Một miệng răng của Ngụy Hằng đều bị Sở Phong đạp rụng hết. Thánh Nhân rụng răng, loại chuyện này khiến cho người ta khó mà tin được.
Nhưng không những Sở Phong không có dừng tay mà ngược lại hắn ngày càng táo tợn hơn, thỉnh thoảng dùng Phi Mâu màu xanh thẳm đâm gã ta một cái, khiến cho gã ta không thể ngưng tụ tinh thần lực.
Đồng thời, tấm chắn đen thẫm bị Sở Phong sử dụng như một bàn tay to lớn, hắn xoay tròn sau đó điên cuồng quất Ngụy Thiên Thịnh. Quất cho gã ta không còn giống hình người, xương cốt đứt gãy, cơ thể biến dạng.
Đến tận đây, Ngụy Thiên Thịnh muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy thê thảm, ánh mắt gã ta phun ra lửa, rất muốn phát ra tinh thần gào thét.
Kết quả là mi tâm của gã ta đau nhức kịch liệt, bị lưỡi mâu đâm vào đi một khúc. Trước mắt biến thành màu đen, bị uy năng của Thánh khí xoắn nát, thiếu chút nữa thì tinh thần bị tiêu diệt hoàn toàn.
Ngụy Thiên Thịnh khó mà chịu đựng được, nhất là khi gã ta phát hiện thánh ý bằng kim loại đang trở nên trong suốt bóng loáng, gã ta đã có thể nhìn thấy hai thiếu nữ bên trong? !
Không đúng, có một người là thiếu niên! Nhưng mà người này cũng quá trẻ chứ? Nãy giờ gã ta bị một thằng nhóc xinh đẹp như vậy chơi đùa?
Ngụy Thiên Thịnh không thể nào tiếp thu được, bị tức đến phun máu liên tục. Trong ánh mắt có ngọn lửa giận thiêu đốt, gã ta nhìn chằm chằm thiếu niên đó, người này đúng là Sở Phong trên Địa Cầu sao?
Gã ta gần như muốn điên, một tên thiếu niên mười mấy tuổi, ánh mắt tinh khiết như thế lại có thể chà đạp tôn nghiêm của gã ta, khiến cho gã ta đau đến không muốn sống.
Nếu như là một lão quái vật thì gã ta cũng chịu, nếu như là một vị Thánh Nhân thì gã ta cũng nhịn. Nhưng mà sự thật là gã ta lại bị một thiếu niên ẩu đả, sao gã ta có thể chịu được?
Dù cho người này trưởng thành cũng được, nhưng hoàn toàn không phải chuyện như vậy, hắn chỉ mới có mười mấy tuổi? !
"Không được trừng mắt!"
Sở Phong mặc thánh y, đạp một đạp xuống. Trước mắt Ngụy Thiên Thịnh có hào quang màu hồng, xanh lục, xanh lam xuất hiện. Đó là do gã ta quá giận giữ khiến cho đôi mắt tràn đầy tơ máu, cũng là biểu hiện của sự điên cuồng.
Gã ta hoàn toàn liều mạng, muốn thiêu đốt tinh huyết toan thân, dẫn nổ các loại bản nguyên trong cơ thể để cùng cá chết lưới rách với Sở Phong.
"Cháu trai lớn, làm như vậy cũng không có tác dụng đâu!" Sở Phong chế nhạo.
Hắn mặc thánh y, lực cảm giác siêu phàm nhập thánh. Hiển nhiên hắn cũng phát hiện, trực tiếp lui ra phía sau, dùng Thiên Đạo Tán trấn áp.
Oanh!
Cái tiên thiên thần vật này rơi xuống, nhanh chóng xoay tròn xé rách không gian, tạo dựng ra lỗ đen sau đó hút hết toàn bộ năng lượng vào trong đó khiến cho năng lượng của Ngụy Thiên Thịnh biến mất dạng.
Quan trọng nhất là Thiên Đạo Tán trấn áp xuống, đánh cho nửa người dưới của Ngụy Thiên Thịnh biến mất, hóa thành một đám sương máu, hoàn toàn không thấy.
Ngụy Thiên Thịnh bị phế bỏ triệt để, bị gọt sạch đạo hạnh. Trong nháy mắt cả người gã ta như già nua mấy trăm năm, dung mạo vốn trẻ trung nhưng giờ đã là tóc bạc trắng, nếp nhăn hiện rõ.
"Chú Minh, chú có muốn ra tay hay không?” Sở Phong hỏi.
"Được rồi, tôi không muốn thấy mặt nó." Giọng nói yếu ớt của chú Minh vang lên.
Sở Phong cũng không muốn tiếp tục động thủ, buông Ngụy Thiên Thịnh ra nói: "Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, còn có di ngôn gì thì nói đi."
"Cha của ta là Ngụy Hằng sẽ đích thân phế mi bỏ, khiến cho mi sống không bằng chết!" Ngụy Thiên Thịnh gầm thét, gã ta bị nghẹn đến bây giờ không thể nói một câu, thực sự là uất ức muốn hỏng, uất khí khắp ngực, cả người đều muốn nổ tung.
Sở Phong lạnh lùng nói: "Ngụy Quân Đà Đản, thứ không có nhân tính đó thì sớm muộn gì ta cũng nấu lão ta!"
Ngụy Thiên Thịnh há mồm còn muốn nói tiếp cái gì nhưng Sở Phong trực tiếp lấy ra một thanh trường đao màu đỏ sậm, không cho hắn cơ hội, nói: "Ta đã nói là chỉ cho phép mi nói một câu, đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngậm miệng đi!"
Sau đó, hắn cầm Luân Hồi đao lên chém đầu Ngụy Thiên Thịnh!
Ngụy Thiên Thịnh buồn bực muốn chết, giờ khắc trước khi chết gã ta còn cảm giác cơ thể đang đốt cháy. Đó là lửa giận, đó là ngọn lửa phẫn uất, chưa bao giờ gã ta gặp được địch nhân ghê tởm như vậy, ngay cả một tiếng rống giận giữ cuối cùng cũng không cho gã ta phát ra, quá vô liêm sỉ.
Tấm chắn, Phi Mâu màu lam, Luân Hồi đao đều ngăn cản gã ta mở miệng, đánh xơ xác tinh thần lực của gã ta.
Mặc dù gã ta đang giãy dụa nhưng cũng vô dụng, gã ta cảm giác được một loại sợ hãi, bởi vì nhục thân và tinh thần của gã ta đều đang bị chôn vùi. Sau khi bị cây đao đó chém trúng thì gã ta cũng bước lên con đường đi tới tử vong, cả hình thể lẫn tin thần đều đang biến mất.
Nếu như tu vi không mất thì cho dù là bị Luân Hồi Đao chém trúng thì với tu vi Thánh Nhân của gã ta cũng sẽ không dễ dàng chết như vậy. Nhưng bây giờ không giống, gã ta bị Sở Phong biến thành tàn tật.
Ngụy Thiên Thịnh đang trải nghiệm chuyện đáng sợ nhất trên đời, gã ta cảm giác được từng phần thân thể của mình đang hòa tan, hôi phi yên diệt khiến cho gã ta sợ hãi muốn hét to.
Mặc dù gã ta ác nghiệt vô tình, tuyệt tình tuyệt tính nhưng cuối cùng vẫn là một sinh linh. Trước cái chết gã ta cũng rất sợ hãi, không muốn chết.
Thế nhưng là gã ta bi ai phát hiện ngay cả quyền lợi được kêu to mình cũng không có.
Cuối cùng, Ngụy Thiên Thịnh hôi phi yên diệt, hoàn toàn tiêu vong!
Vốn là Sở Phong muốn chắt lọc một chút Thánh Huyết, nhưng hắn lại không có làm như thế. Bởi vì hắn nghe nói Thánh Nhân có quá nhiều thủ đoạn, có thể sẽ Tích Huyết Trùng Sinh, hắn lo sợ bị lật thuyền.
Đồng thời hắn cũng kiêng kị Ngụy Hằng, sợ giữa cha con bọn họ có cảm ứng, một ngày nào đó lão ta sẽ dựa vào Thánh Huyết tìm tới cửa.
"Cuối cùng cũng chết rồi." Thiếu nữ Hi kêu lên.
Sau đó, một tiếng kim loại vang lên, cơ giáp một lần nữa hóa thành phi thuyền. Sau đó hào quang bốc lên, thu lại tấm chắn, Phi Mâu, Thiên Đạo Tán.
Trong tích tắc, một ít Cửu U Thạch có phẩm chất cực cao cũng bị thu vào phi thuyền, bởi vì nơi này là nơi bế quan của Thánh Nhân của Âm Tước tộc, có không ít Cửu U Thạch.
"Đi mau!" Sở Phong thét lên, vô cùng gấp gáp, hắn cảm thấy áp lực.
Bởi vì, bọn họ làm ra chuyện lớn như vậy ở chỗ này. Đoán chừng sẽ chấn động vũ trụ tinh không, con trai của Ngụy Hằng bị giết chết, hai vị Á Thánh chết thảm, Vũ Văn Thành Không và Âm Cửu Tước cũng thiếu chút nữa là bị phục kích giết chết, đây là tin tức siêu lớn.