Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Ngụy Hằng đạo hữu bớt giận, xin nén bi thương."
Lúc này, một ông lão của Âm Tước tộc đi lên khuyên bảo.
Mọi người ngạc nhiên, đều cảm thấy được tình huống không thích hợp.
Sau đó thì tin tức truyền ra, giấy không thể gói được lửa. Trên thực tế thì Âm Tước tộc cũng không muốn giấu diếm, còn muốn mượn nhờ lực lượng của những cao thủ trong các tộc đến "xem lễ" tìm kiếm được hung thủ.
"Là ai làm, quá bá đạo, Âm Cửu Tước sắp thành thánh thì bị chặn đánh. Bị đánh cho chỉ còn lại gần nửa đoạn thân thể, vô cùng thê thảm. Mà người đó thì xe nát nửa phần thánh thể của Vũ Văn Thành Không, còn đánh chết con trai của Ngụy Hằng. Chấn động Tinh Hải, đây là tin giựt gân nha!"
Bên trong tinh không sôi trào!
Mạng internet vũ trụ bao trùm khắp nơi, để cho tiến hóa giả bên trên từng viên tinh cầu sinh mệnh cũng thấy giật mình, chấn động khắp nơi.
Nguyên thú bình đài, Hắc huyết giác đấu trường vân vân. Mạng lưới của bọn họ đưa tinh trước nhất, toàn bộ tu sĩ bên trong tinh không đều bị kích thích, đang bàn tán sôi nổi.
"Ngoan nhân, quá mạnh, một mình đi đồ sát. Không những chặt đứt thời cơ thành thánh của Âm Cửu Tước, đánh cho tinh không kỵ sĩ Vũ Văn Thành Không tàn phế, mà còn giết chết đứa con trai mà Ngụy Hằng yêu thích nhất. Đây là đang trắng trợn tuyên bố hắn không sợ Âm Tước tộc, quân đoàn tinh không kỵ sĩ và Tây Lâm tộc, tung hoành tinh không, không cố kỵ gì."
"Anh hùng, xin hãy nhận lấy đầu gối của tôi, ngài quá mạnh mẽ, dẫn theo tôi với!"
"Ừm, Âm Cửu Tước cũng quá mất mặt, nhiều người đi tới xem lễ mà lại chỉ có thể nhìn thấy nửa phần thân thể còn sót lại của gã ta, thế này mà là thành thánh cái gì chứ, rõ ràng là khiến cho gã ta vô cùng xấu hổ."
Bên trong tinh không, khắp chốn ầm ĩ bàn tán.
Âm Cửu Tước thẹn quá hoá giận, nổi trận lôi đình, thật là mất mặt.
Ngụy Hằng cũng là sắc mặt trầm như nước, lão ta chỉ hận không thể huyết tẩy tinh không, không người nào dám gây tới lão ta. Ngay cả Âm Cửu Tước và Vũ Văn Thành Không cũng thấy chột dạ, tránh né lão ta, không dám gặp.
Sau đó không lâu thì có người nhìn thấy một mặt khác chưa bao giờ lộ ra trước mặt thế nhân của Ngụy Hằng. Trước đây lão ta mười phần âm nhu, thế nhưng là cùng ngày thì lão ta lại phát điên, tóc tai bù xù nhào về phía một viên tinh cầu. Gào thét lớn, sau đó xé cái viên tinh cầu đó thành mảnh nhỏ.
Lão ta thất thố, giận đến điên cuồng.
"Đáng đời, cũng làm cho mi nếm thử đau khổ khi mất đi người thân." Sở Phong không hề thấy đồng tình.
Lúc này, bọn họ đã sớm thoát khỏi Long Tước tinh vực, mà trong hành cung quan trọng bên trên tổ tinh của Âm Tước tộc thì tất cả mọi người vẫn còn đang hôn mê, không ai có thể truyền tin tức ra ngoài, đã qua một khoảng thời gian rồi mà sự kiện này còn chưa lộ ra ánh sáng.
Thiếu nữ Hi gật đầu, nói: “Đúng, loại người mất hết nhân tính như Ngụy Hằng thì phải có loại ác nhân như mi tới dạy dỗ lão ta."
Ấn tượng của cô ta với Ngụy Hằng cực kém, ướp muối đầu của thầy giáo vỡ lòng của mình ở trong bình, hành động này cũng đủ khiến cho người ta giận sôi máu lên. Vừa nghe thấy thôi cũng đủ để khiến cho người ta thấy da đầu tê rần, loại người âm độc này thì có trừng phạt, đau khổ cỡ nào cũng chưa vừa.
Sở Phong trừng mắt nhìn cô ta, nói: "Ai là kẻ ác, ăn nói kiểu gì vậy? !"
Lúc này, trên Địa Cầu thì mấy người Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong, con lừa già rất ăn ý đăng nhập bằng tài khoản màu vàng của Sở Phong: Vô địch là tịch mịch cỡ nào.
"Ngụy Quân Đà Đản có khỏe không? !" Đây là câu đầu tiên sau khi bọn họ đăng nhập.
Chỉ mấy chữ đơn giản như vậy mà đã khiến cho hai mắt của Ngụy Hằng đen như mực, sát khí bành trướng, tràn ngập ra toàn bộ tinh không.
Các nơi trong vũ trụ, mọi người cũng không biết nên nói cái gì nữa. Sở Phong này đúng là không cố kỵ gì, lúc này còn dám kích thích "người thứ chín trong lịch sử", đây là đang xát muối lên trên vết thương của lão ta.
Có vài người trong thế hệ trẻ tuổi của Tây Lâm tộc quát lớn trên nguyên thú trên bình đài, nói "Vô địch là tịch mịch cỡ nào " không có chút nhân tính nào, lúc này lại nói như vậy, quá vô sỉ.
Con trâu đen lập tức đánh trả, nói: "Ông nội mi, Tây Lâm tộc bọn mi cũng không cảm thấy ngại khi nói ra hai chữ vô sỉ? Bọn mi mới là vô sỉ nhất! Ngụy Quân Đà Đản đã làm gì? Cắt đầu của thầy giáo vỡ lòng của mình đem đi ướp muối bên trong cái bình, làm như vậy có còn nhân tính hay không? Từ một trận chiến ở Thượng Cổ đến nay, bọn mi còn tích cực hơn cả Thiên Thần tộc, U Minh tộc. Đuổi bắt các tộc nhân may mắn còn sống sót của hành tinh mẹ, nói đơn giản một chút thì bọn mi chính là đồ súc sinh không bằng heo chó!"
Một trận mắng chiến náo động khắp nơi, nhiễu loạn tinh không càng thêm xao động.
Lúc này, lại có một tin tức truyền ra khiến cho các tộc cũng kinh ngạc tới ngẩn ra.
Trên tổ tinh của Âm Tước tộc, một chỗ mà Thánh Nhân bế quan tĩnh tu bị cướp sạch không còn, tổn thất nghiêm trọng, bởi vì một cái ao thánh bị trừ tận gốc, chuyện này khiến cho Âm Tước tộc thiếu chút nữa điên mất.
Ao thánh! Đó là tích lũy của cả một tộc, khiến cho những Thánh Nhân khác cũng đỏ mắt. Nếu không thì sao nơi đó lại có hai vị Thánh Nhân Viễn Cổ thường xuyên tọa trấn? Chính là vì trông coi cái ao thánh đó, kết quả lại bị người đánh cắp.
Căn cứ dấu vết mà đạo tặc để lại thì có thể phán đoán ra hắn là người đã phục sát Âm Cửu Tước, Ngụy Thiên Thịnh, Vũ Văn Thành Không.
Âm Tước tộc tìm kiếm như điên. Mất đi một cái ao thánh khiến cho nguyên khí của tộc bọn họ bị hao tổn nhiều. Chuyện này còn đáng sợ và nghiêm trọng hơn là Âm Cửu Tước bị đánh giết, mất đi cơ hội thành thánh nữa.
"Be be be be be, các vị của Âm Tước tộc! Con lừa già tôi xin chia buồn với các vị, cũng muốn nói với các vị một câu – mẹ nó, đúng là đáng đời!"
"Ngụy Quân Đà Đản, chỉ chết có một đứa con trai mà mi đã tru tréo lên như vậy rồi. Mi giết bao nhiêu nười, khiến cho bao nhiêu gia đình tan nát, đau khổ không chịu nổi. Đây chính là quả báo, là trời phạt mi! Không phục đúng không? Nếu không phục thì tới đây đi, chúng ta đánh một trận, con lừa già đây sẽ dùng một móng đánh chết!"
Bản lĩnh gây thù hận của con lừa này rất mạnh.
Ngoài Âm Tước tộc và Ngụy Hằng gương mặt âm lãnh thì còn có một người cũng bị thương rất nặng.
Gương mặt của Quân Đà cổ thánh đen nhánh, ông ta phát hiện cứ mỗi lần đám ranh con trên Địa Cầu mở miệng thì ông ấy sẽ vô duyên vô cớ mà cũng bị mắng theo.
Mấy người lừa già, con trâu đen, Âu Dương Phong, hoặc là dùng số tài khoản của mình phát biểu, hoặc là dùng tài khoản màu vàng của Sở Phong phát biểu. Chỉ vì muốn khiến cho người ta hiểu lầm là Sở Phong còn đang ở trên Địa Cầu.
"Đây là người ở Dương gian làm ra!"
Cuối cùng, Ngụy Hằng mở miệng, nói ra sự thật. Khiến cho trong Tinh Hải chấn động. Ngụy Hằng cảm nhận được hơi thở năng lượng nóng bỏng mà Thánh khi của Dương gian để lại, mà Vũ Văn Thành Không, Âm Cửu Tước cũng chứng thực.