Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Ngươi muốn chết sao? !"
"Chó con, ngươi quá phách lối!"
Người thuộc Thiên Thần hệ nhao nhao quát tháo.
"Thế nào, không phục? Ta nói chính là các ngươi, đều là hàng dởm, đều là rác rưởi!" Sở Phong cười lạnh, sau đó chỉ La Minh nói: "Quay lại đây, không phải ngươi có danh xưng là 'Tuổi trẻ tài cao', thiên phú tuyệt luân sao? Để cho ta nhìn một chút ngươi lợi hại bao nhiêu!"
Sắc mặt La Minh lạnh lẽo âm trầm, gã biết hôm nay xảy ra chuyện lớn, dư nghiệt chạy tới đảo Xích Hà trong Loạn Thần Hải, tuyệt đối không thể có ý tốt.
Gã cười lạnh nói: "Ngươi là ra mặt cho Hỏa Hùng Thánh Nhân đó sao. Đó cũng chỉ là một con gấu già mà thôi, năm đó đã bị người rút gân nhổ xương, máu thịt đều bị Ngụy Hằng cùng Thánh Nhân của tộc ta ăn sạch sẽ, có cái gì không thể nói? Trên thực tế, ta chắc chắn phải dùng da lông của lão ta chế thành giày chiến!"
Hiện tại nói loại lời này dĩ nhiên là cố ý, gã muốn kích thích Sở Phong, quả nhiên sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Sở Phong biến sắc, gã quả quyết ra tay. Trong tay gã xuất hiện một sợi dây thừng màu vàng, run tay ném ra, đây là Khốn Linh Thằng.
Lúc này trong tay Sở Phong xuất hiện một thanh trường đao màu đỏ sậm, rốt cục cũng vận dụng binh khí, phù một tiếng, trực tiếp cắt đứt Khốn Linh Thằng.
"Ngươi là Sở Phong? !" Lúc này, La Minh rung động, sau khi nhìn thấy thanh đao này, gã lập tức nghĩ đến tên thổ dân trên Địa Cầu kia, gã đã thấy qua hình ảnh tộc nhân chụp manh về, ấn tượng đối với thanh đao này quá sâu!
Mà lúc này, gã nhìn chằm chằm Sở Phong, nhìn thấy khuôn mặt của hắn, lờ mờ có nét rất giống với người trên Địa Cầu kia, lập tức to đầu ra, thổ dân này chạy ra khỏi Địa Cầu?
Gã biết, khẳng định là có Thánh Nhân giúp đỡ, mang theo tên tiểu tử này đi lịch luyện, hôm nay hơn phân nửa là dùng bọn gã để luyện tập, khai đao đến rồi!
"Cái gì, hắn là Sở Phong? !"
"Làm sao có thể, hắn mới mười mấy tuổi?"
"Thổ dân trên một tinh cầu Man Hoang, đã có loại chiến lực này? !"
"Đều phải giết!" Sở Phong vung đao xông về phía trước.
Hắn muốn thể nghiệm một chút việc chiến đấu cùng những người này, ma luyện bản thân, sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ phải đối mặt với thiên quân vạn mã, hiện tại vừa vặn thử đao!
"Tiểu tử, ngươi muốn chết!" Một đám người trách mắng, sau lưng La Minh xông ra một vài tiến hóa giả, đều là hộ vệ thường trú ở trên đảo.
Ngoài ra, một vài cường giả đến tham gia lần tụ hội này cũng ra tay, đứng ở bên người La Minh, cùng đánh giết Sở Phong.
"Chết hết cho ta!"
Sở Phong đánh giết, trong nháy mắt, nơi này gió tanh mưa máu, trường đao trong tay Sở Phong hướng về chỗ nào, không ai có thể ngăn cản, một đường giết qua, đội ngũ hộ vệ kia liền bị giết sạch, ngoài ra còn có một số người tham gia tụ hội cũng bị chém giết, hắn hiện tại giống như là một mãnh hổ trẻ tuổi xuống núi, xâm nhập giữa đàn sói, dũng mãnh vô cùng.
Phốc!
Một cánh tay của La Minh bay lên, bị Luân Hồi Đao chém trúng, khiến cho gã đau khổ không chịu nổi, không thể không tự chém một phần thân thể, tránh cho bị ăn mòn đến hình thần câu diệt.
"Cái gọi là thiên phú kinh người, tuổi trẻ tài cao, không gì hơn cái này!" Sở Phong chế nhạo.
Phốc!
Hắn dùng một đao gọt sạch đầu lâu của La Minh, khiến cho đầu của gã bay tứ tung ra ngoài, mà thi thể không đầu thì ngã sấp xuống tại chỗ, máu tươi dâng trào.
"A, không!" La Minh kêu to, vừa kinh vừa sợ, gã thật sự không muốn chết, nhưng bây giờ lại không thay đổi được cái gì.
Phốc!
Sở Phong thả người nhảy lên, một đao rơi xuống, đầu lâu đang bị lực lượng Luân Hồi ăn mòn kia lần bị một bổ làm hai nửa một lần nữa, không có khả năng còn sống.
Thân thể những người khác phát lạnh, thiếu niên nhìn qua mới chỉ có mười mấy tuổi này, ở trong này đại khai sát giới, mười bước giết một người, đơn giản là khiến cho bọn gã không cách nào ngăn cản.
Cái gọi là tụ hội thiên tài, ở trước mặt thiếu niên này, quả nhiên là không tính là gì, khiến cho bọn gã có cảm giác xấu hổ.
Phốc phốc phốc. . .
Sở Phong một đường huyết sát, sau lưng hắn thây nằm vô số, hộ vệ trên hòn đảo bị giết cho toán loạn, sau đó chết sạch sẽ.
Ngoài ra, người đến đây tham gia tụ hội cũng tử thương hơn phân nửa, bị hắn bêu đầu!
Khi Sở Phong dừng lại, trên mặt đất thây nằm rất nhiều, chừng mấy trăm người, cảnh tượng có chút đáng sợ, như là một tràng Tu La!
Những người may mắn còn sống sót chỉ là một vài thiên tài tham gia tụ hội mà không ra tay.
Lặng ngắt như tờ, một đám tiến hóa giả Kim Thân may mắn còn sống sót đều im lặng nhìn thiếu niên phía trước, tuổi còn quá nhỏ, chỉ khoảng 14~15 tuổi, thiếu chút nữa đã làm thịt sạch người ở đây, cực kỳ hung tàn.
Thế nhưng đâu còn có biện pháp nào giải quyết? Thổ dân trong truyền thuyết của Địa Cầu thực sự nhỏ tuổi như thế, lại có thiên phú kinh người.
Nhưng điều này cùng với tin tức bọn gã nghe được lại không khớp nhau, không phải mọi người vẫn nói người này tầm hai mươi mấy tuổi sao, thế nào lại thấy nhỏ như vậy?
"Ta nói này bọn lão thiên tài các ngươi, thật là để cho ta phải khó xử, giết hay là không giết đây?" Sở Phong nhíu mày, dáng vẻ 14~15 tuổi, khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra biểu cảm suy tư, thế nhưng là mắt to trong trẻo lại có vẻ đơn thuần như vậy.
Một đám người đều không còn gì để nói, bị người ta gọi là lão thiên tài? Tại sao lại thấy dị như vậy, đây là đang khen ngợi, hay là châm chọc?
Ngày thường, bọn gã luôn luôn được người coi là nhân tài mới nổi, có ai nói bọn hắn già? Phải biết rằng, nếu như trước 50 tuổi đạt được thành tựu Kim Thân đã hiếm thấy.
Bất kêt là ai nhìn thấy bọn gã, cũng sẽ nói bọn gã tuổi trẻ tài cao, có thể xưng là tuấn kiệt, mà bây giờ. . . Quá mẹ nó khiến cho người ta phải u buồn cùng bi phẫn.
Hết lần này tới lần khác bọn gã còn không phản bác được thiếu niên hung tàn này, khuôn mặt nhỏ nhắn kia quá non nớt, có thể bóp ra nước, 14~15 tuổi cũng có thể tiêu diệt ngay một số người trong bọn gã, có tư cách gọi bọn gã là. . . Lão thiên tài.
"Chuyện này thật là khiến cho người ta có ưu thương nhàn nhạt." Sở Phong lại mở miệng.
Một đám người đau gan, câu nói này kỳ thật bọn gã cũng rất muốn nói, nhưng thiếu niên này lại mở miệng trước một bước, khiến cho người ta không thể nói gì.
"Ta đến cùng muốn giết các ngươi hay không đây?" Sở Phong nhìn chằm chằm những người này, giống như là đang nhìn con mồi, hắn lập tức trở nên trở nên nguy hiểm, ánh mắt giống như luồng điện.
"Sở Phong. . . Đạo hữu, chúng ta cũng không có thù oán với ngươi." Mẫu Đơn tiên tử mặc váy dài kéo trên mặt đất, tóc đen phất phới, thanh lệ động lòng người, ả ta cảm thấy có chút khó chịu, xưng hô với một nhóc con mà cũng phải gọi là đạo hữu, nói chuyện ngang hàng, cảm giác rất quái dị.
Sở Phong cảm thấy hứng thú nhìn ả ta nói: "Ngươi là Mẫu Đơn tiên tử, xếp hạng trong top 100 trên Lệ Nhân bảng trong tinh không, đã sắp có thành tựu Kim Thân chính quả."
Hai mắt hắn lóe ánh sáng, khiến cho toàn thân Mẫu Đơn tiên tử không được tự nhiên, những người khác cũng đều nghiêm nghị lại, ánh mắt của tiểu quỷ này giống như. . . rất háo sắc, không phải là dấu hiệu tốt lành gì.