Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong cảm giác trong lòng buồn bực, tinh thần hoảng hốt, máu thịt có dấu hiệu bị tan rã, đây là chuyện rất đáng sợ. Mà theo nhịp "Hô hấp" của tinh thần hắn thì nhục thân cũng đã đồng bộ, giao hòa cùng với nhau, cuối cùng ổn định lại được.
"Thật là một tinh cầu đáng sợ!" Sở Phong thở dài.
Qua nhiều năm như vậy, tộc Tây Lâm cứ luôn tìm cách tinh lọc, cải tạo hành tinh này, bọn chúng muốn một ngày nào đó khiến nơi này toả ra sự sống một lần nữa, trở thành hậu hoa viên của bọn chúng.
Bằng không, nơi đây sẽ càng kinh khủng, cấp độ Kim Thân một khi vào lầm nơi này thì sẽ bị ăn mòn hết, cái gọi là "Kim Thân" sẽ bị tan biến, hóa thành một bãi máu sền sệt.
Những tử khí kia, những làn sương máu kia, bây giờ bị kéo vào địa tâm, phong ấn trong một vài chỗ đặc biệt, cũng bị niêm kín trong hắc lao không ít.
Sở Phong nhìn thấy từng tòa từng tòa mộ lớn nằm trên đường chân trời phương xa, mỗi một tòa đều cao hơn cả đỉnh núi, dị thường khiếp người.
Chính là ở nơi đó, có máu thịt của cha Yêu Yêu, còn có Thánh Nhân Địa Cầu Thượng Cổ, thi cốt của các đại năng, bị người xử quyết, chém vỡ, chôn trong đất bùn.
Còn tòa hắc lao phía sau ngôi mộ lớn kia cũng là khu vực nguy hiểm nhất trước mắt.
Sở Phong không lại gần, mà là chạy về hướng trái ngược đó, năm đó trong Côn Lôn Luyện Ngục phun ra các loại vật chất, bị những nhân vật chiếu rọi Chư Thiên ném bỏ vào vũ trụ, rơi vào một chỗ khác trên tinh cầu này.
"Thật là quỷ dị." Sở Phong lộ ra sắc mặt khác thường.
Sau khi các loại đất đá của không gian Luyện Ngục rơi vào tinh cầu này, tự hình thành một phương thiên địa, bây giờ còn diễn hóa ra không gian thứ nguyên.
Sở Phong chạy về một phương của tinh cầu, đi đến nơi cần đến.
Khắp nơi là một mảnh lờ mờ, tử khí bốc lên cao, sương máu lượn lờ, mảnh đất này mang theo rất nhiều ao máu, từ Thượng Cổ đến bây giờ đã trải qua thời gian dài như vậy mà chúng vẫn không hề khô cạn.
Lông tóc Sở Phong dựng đứng, hắn cảm giác những tàn huyết kia thật đáng sợ, nếu thật sự bị dính vào, đoán chừng bản thân sẽ lập tức tan đi, chẳng còn sót lại gì.
Mà cũng ngay trong nơi tuyệt địa như thế này, có một mảnh rừng hoa đào, nở rộ những đóa hoa yêu diễm, trông rất đẹp đẽ.
"Đất đá của không gian Luyện Ngục!"
Đôi mắt Sở Phong trong vắt, trong lòng nghiêm nghị, hắn từng nghe Chú Minh nói qua, cả tinh cầu đều đã chết mất, chỉ có chỗ có đất đá của Luyện Ngục là còn một chút sinh cơ.
Vèo một tiếng, hắn chợt lóe lên rồi biến mất, tiến vào trong cánh rừng hoa đào, có vài cây hoa đào cư nhiên mang theo máu, phóng thích ma tính, hắn không dám ở lâu.
Ngay lập tức, hắn đi lướt ngang qua, không gian phía trước chưa vững chắc, không gian thứ nguyên trùng điệp ở nơi này là do vật chất thất lạc xuất phát từ Luyện Ngục tạo thành.
Thân thể Sở Phong lóe lên, tiến vào trong không gian thứ nguyên lớn nhất, bởi vì hắn nghe Chú Minh nói, tỷ lệ tia hào quang thần bí kia xuất hiện ở nơi này là lớn nhất.
Đương nhiên, nó không cố định, hắc lao, rừng đào, ao máu, đại địa trống trải màu đỏ tươi, đều từng xuất hiện qua dấu vết tung tích.
Trong vùng không gian này, có một ít cây già vô cùng cứng cáp, mười mấy người ôm lại cũng không xuể, nhưng đều không thành tinh, từng cây từng cây đều xơ xác tiêu điều, không có mọc ra bao nhiêu phiến lá.
Nơi này cũng có cỏ dại, nhưng rất thưa thớt, thiếu thốn màu xanh, mang theo vẻ khô héo, nhưng nói chung vẫn có chút sinh cơ.
Sở Phong mới vừa vào đó thì một kiếm quang mãnh liệt lập tức phi tốc chém xuống, muốn chém phăng đầu hắn đi, quá đột ngột cùng dũng mãnh, suýt nữa cũng thành công.
Thời khắc mấu chốt, Sở Phong vận dụng Thiểm Điện Quyền, đồng thời phối hợp với Thiên Nhai Chỉ Xích, phịch một tiếng, một quyền đánh ra. Đây là quyền pháp cực kỳ có ma tính, kéo theo thân thể gia tốc, giống như muốn quay ngược lạikhống chế Sở Phong, một chùm sáng nổ tung, đánh tan kiếm quang đó đi.
Đây là một cao thủ, một kích không trúng thì xoay người rời đi, hơn nữa còn muốn la lên kêu gọi người đến.
Oanh!
Thiểm Điện Quyền sau khi được triển khai thì thật quá kinh khủng, đây là thần kỹ của Dương gian, cũng là lần đầu tiên Sở Phong dùng nó để đối địch, phối hợp với phương pháp hô hấp Đạo Dẫn khiến cho dương khí cuồn cuộn, vô cùng hừng hực.
Ánh hào quang nắm đấm ấy xóa sạch hết thảy cản trở, bao phủ lấy người kia, người này không thể kêu gọi được mà xương cốt toàn thân đã sắp bị nổ tung, liều mạng phản kích.
Nhưng mà, kết quả sau cùng lại là hắn ta bị Thiểm Điện Quyền đánh trúng, hơn nữa dưới loại tốc độ kinh người này, hắn ta nhận lấy nắm đấm của Sở Phong, kết quả hắn ta còn không hừ ra được một tiếng nào thì đã trở thành một làn sương máu, bị đánh phát nổ!
Một tiến hóa giả cảnh giới Xan Hà đại thành, một vị thiên tài của tộc Tây Lâm đã trực tiếp tan thành mây khói!
Sở Phong rất tỉnh táo, đánh giết người này xong thì vèo một tiếng chui vào sâu trong không gian thứ nguyên, địa vực này rất rộng lớn, phụ cận tạm thời không có người khác ẩn hiện.
Sau đó không lâu, hắn lại nhìn thấy mấy "Người trẻ tuổi" đang vận dụng phương pháp hô hấp Đạo Dẫn, thực lực nằm trong cảnh giới Xan Hà, đang thoắt ẩn thoắt hiện trong mảnh không gian này.
"Nhất mạch tộc Tây Lâm này quả nhiên luôn chưa từ bỏ ý định, đang tìm kiếm tia sáng kia."
Sở Phong đã từ biết được tin này từ chỗ chú Minh, từ Thượng Cổ đến bây giờ, sau khi nhất mạch tộc Tây Lâm phát hiện tạo hóa của nơi đây thì cứ mãi giấu diếm, không báo cáo lên, quanh năm suốt tháng âm thầm tìm kiếm.
Mới đầu, ngay cả Thánh Nhân cũng hành động, muốn cướp lấy nó đưa cho hậu nhân. Nhưng mà, kết quả đều là công dã tràng.
Thậm chí, có rất nhiều lần tia hào quang thần bí kia suýt nữa được người trẻ tuổi đạt được, nhưng thủy chung rời xa Thánh Nhân, điều này khiến bọn họ rất buồn rầu và khó hiểu.
Có được thực lực cường đại cũng đành chịu, bắt không đến tia ánh sáng này.
Trường kỳ thí nghiệm, đám người nhất mạch tộc Tây Lâm ý thức được, ánh sáng này càng thân cận với sinh mệnh tuổi trẻ, rõ ràng rất ghét bỏ tiến hóa giả già nua.
"Cẩn thận một chút, người của nhất mạch lão tổ Ngụy Hằng kia cũng tới, làm sao bọn họ biết nơi này có một hào quang thần bí kia chứ?"
"Còn không phải do đám dư nghiệt kia gây nên, Thần Tử trong tộc bị giết trên hành tinh mẹ Địa Cầu, con trai của lão tổ Ngụy Hằng là Ngụy Thiên Thịnh cũng chết thảm, lão muốn bồi dưỡng được một thiên tài siêu cấp, kế thừa nhất mạch bọn họ, lão muốn hậu nhân chém chết đám dư nghiệt Sở Phong trên Địa Cầu."
"Ừm, lão tổ Ngụy Hằng thề muốn tự tay cắt lấy đầu Thường Minh, nếu như lão bồi dưỡng ra được một thiên tài có thể đánh chết Sở Phong, lão ta cảm thấy, đó chính là một việc đáng ca tụng."
Âm thầm, Sở Phong nhíu mày, Ngụy Hằng cũng biết nơi này, còn phái nhân mã đến để đoạt tạo hóa.
"Muốn cắt đầu chú Minh à?" Sở Phong cười lạnh, hôm nay hắn đã tới nơi này, nếu như gặp được hậu đại mà Ngụy Hằng coi trọng, nhất định phải làm thịt trước đi lại nói.