Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không được cũng phải đi, lão Ngưu tôi tin là mình có thể vượt qua được, có thể lao đến được điểm cuối, phải liều mạng lần này thôi!” Đại Hắc Ngưu quát, nó không muốn lần nào cũng để Sở Phong lao tới trước, ngăn cản tất cả kẻ địch mạnh, nó cũng muốn ra tay, chia sẻ áp lực.
“Tôi đi chung với ông!” Hổ Đông Bắc và Đại Hắc Ngưu đã cùng vào sinh ra tử rất lâu nên nó quát.
“Tôi... có đi thì cũng chịu chết.” Lão Lư nhụt chí, rất tự biết mình biết ta.
“Tôi đi với các anh!” Ngô Khởi Phong nói.
Sau đó Lão Lạt Ma niệm Phật cũng đòi đi cùng.
Có điều, Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong đều lắc đầu, đây là thánh địa bồi dưỡng Yêu Thánh của Yêu tộc, Nhân tộc không thể nào thực sự tiến sâu vào trong.
Sau đó, đám đại yêu Côn Lôn đều la hét đòi giết vào trong, dùng mạng lấp hố trải đường, đánh giết tới cuối cùng.
Đại Hắc Ngưu nói: “Đừng cãi cọ, đây không phải chuyện chỉ cần đông người là có thể giải quyết được, trước tiên cứ để lão Ngưu tôi đi dò đường cho bọn họ, tôi không được thì mọi người thử tiếp! Hơn nữa, ai nói chắc chắn tôi sẽ thất bại? Lão Ngưu tôi vẫn chưa muốn chết, tôi còn phải đạp vào tinh không, cưới được Ngưu tiên tử, nhìn ngắm vạn tộc cơ mà, thành Thánh không phải cái đích cuối cùng của tôi, sớm muộn gì cũng có một ngày lão Ngưu tôi sẽ đi Dương Gian, đi xem nhân thế thật sự một chuyến!”
“Gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh, lão Ngưu một đi không trở lại...”
Thời khắc sắp chia tay, Đại Hắc Ngưu uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt to, ngửa mặt lên trăng sáng hát vang, chia tay mọi người.
Ai nấy đều im lặng, mặc dù Đại Hắc Ngưu còn chưa vào sâu trong núi Bất Diệt nhưng, có thể kết cục sẽ đúng như những gì nó hát, lần này đi rồi sẽ không còn được gặp lại nữa.
“Lão Ngưu đừng bi quan, chúng tôi tin chắc ông sẽ có thể sống sót quay về!”
“Anh Ngưu, thật sự không được thì đừng đi, nghe anh nhìn trăng hát như vậy, trái tim lừa tôi tan nát cả rồi, sắp khóc rồi.”
Cả đám nói, hổ Đông Bắc hiếm khi nghĩa khí một lần, uống say nói có thể đi thay Đại Hắc Ngưu, rơi đầu rồi chẳng phải chỉ là cái sẹo to bằng cối xay thôi, có gì ghê gớm chứ!
“Mọi người uể oải cái gì, cần gì phải thở dài chứ, lão Ngưu tôi cảm thấy lúc sắp chia tay mà không đọc chút thơ ca thì có vẻ tôi đây hơi thiếu văn hóa, kém thanh tao quá, nào, nào, nào, đọc thêm đoạn nữa.” Đại Hắc Ngưu hắng giọng, sau đó cao giọng nói: “Gió lớn nổi lên mây bay cuồn cuộn, Uy phong trong nước quay về cố hương!”
“Sao, ban nãy một đi không trở lại giờ chẳng phải đã hát quay về rồi sao? Lão Ngưu tôi nhất nhiên phải còn sống quay về, đảm bảo sẽ tái hiện thế gian!” Đại Hắc Ngưu nói sau đó ực mạnh một vò rượu, phịch một tiếng đập nát vò rượu, nói: “Lên đường!”
Sau đó, nó cùng Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong lên đường đi sâu vào trong núi.
“Anh Ngưu, mang theo cái này!”
Cả đám đuổi theo, nhét một bình ngọc vào trong tay nó.
“Không được, loại thuốc này cứ giữ lại đi, đừng làng phí nó cho tôi!” Đại Hắc Ngưu từ chối.
“Lão Ngưu, ông cứ cầm lấy đi, ông phải đi làm việc đại sự, nhất định phải giữ được tính mạng!” Cả đám bắt nó mang theo.
Ngay cả Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong cũng nhất trí gật đầu, cuối cùng lão Ngưu nhận một bình nước thuốc màu vàng, đây là thứ được luyện từ cơ thể Chu Thượng Vô Kiếp Thần Thể.
Đừng thấy một bình nhỏ như vậy, tất cả đều là tinh hoa đấy!
Vô Kiếp Thần Thể Chu Thượng bị vắt sạch máu chục lần, không ngừng nấu luyện và chiết xuất cuối cùng mới được một bình thuốc lớn chừng này, cả đám đều mang tới cho lão Ngưu!
Sau đó, lão Ngưu, Âu Dương Phong, Hoàng Ngưu đi vào nơi thí luyện núi Bất Diệt.
Trong giây lát đó, sau khi bọn họ đi vào trong sương mù thì tất cả như bãi biển nương dâu, thế sự xoay vần, tất cả đều thay đổi, âm thanh và những người tiễn đưa trong phút chốc biến mất.
Phía trước mặt họ, gió bắc cuốn trắng mặt đất, cỏ đổ rạp, xương khô trên mặt đất bay lên, đây là một bãi chiến trường, không khí vô cùng thê lương, ngoài ra còn có mấy chiếc cờ lớn rách nát cắm trên mặt đất, bay phấp phới trong gió.
Thi cốt tràn ngập, mênh mông bát ngát, đất đai màu đỏ sậm phát ra tiếng gió vù vù.
Ngoài ra, còn có mấy bóng dáng lờ mờ từ phía xa đi tới sau đó tru lên đánh về phía ba người bọn họ.
Những người đó đều là người chết sống lại, da bọc xương, lúc này trong hốc mắt của bọn họ có ánh sáng chói mắt lưu động, không hề có thần trí tỉnh táo mà chỉ có sự giết chóc.
“Giết!”
Ba người rống to, giết thẳng về phía trước.
Nơi này cũng có mặt trăng, treo trên bầu trời cao nhưng lại khá lạnh lẽo, thậm chí khi trong chiến trường trở nên kịch liệt, ánh trăng kia như bị nhuốm máu, hơi đỏ tươi.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tia lửa tung tóe, dù là Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong cũng tiến lên không chỉ một lần và cũng không dám chủ quan, người mang trường kiếm người cầm đại kích mạnh mẽ ra tay.
“Yêu ma quỷ quái cái gì, Ngưu gia gia tới, hôm nay muốn xông vào, cùng với Tiểu Hoàng, Âu Dương di chuyển Yêu đỉnh ba chân kia, từ nay có thể sống mãi ở núi Bất Diệt, nắm giữ nơi này chứ không còn là khách qua đường gì đó nữa!”
Đại Hắc Ngưu gào thét, nó đã liều mạng rồi. Bọn họ không có nhiều thời gian, trên người nó đã nhuốm máu, trong tay nó xuất hiện hai Nguyệt Loan đao, đó là sừng của nó biến thành dạng đao được nó cầm trong tay điên cuồng chém xuống.
Thế nhưng, chiến trường cổ này có vô số bóng đen lít nha lít nhít, mặc giáp trụ, không ngừng đánh tới.
“Gừ...” Người chết sống lại đang rống to, vô cùng dày đặc, hàng ngàn hàng vạn giống như một đám quỷ hung ác từ địa ngục xông ra đánh đến nơi này.
Trên bầu trời là tiếng gào thét đinh tai nhức óc của hung cầm mãnh thú.
Có thể nhìn thấy vài con Dực Long đang vỗ đôi cánh rách rưới, phun ra sương mù đen lao xuống bên dưới.
Ngoài ra còn có Hắc Long, Ngân Long... phương tây mang theo khí tức thối nát, miệng phun ra từng tia sáng phù văn đánh từ trên cao xuống.
Trên mặt đất vẫn còn xương rồng, còn có cả thao thiết, cùng kỳ... Đó đều là thi hài Á Thần thú cổ đại. Lúc này chúng như được phôi phục, mặt đất sụp đổ, bụi mù tràn bầu trời đêm, gào thét, như là kinh lôi chấn thế, vô số quái vật xuất hiện, đôi mắt đỏ như máu đánh về phía trước.
Mục tiêu của Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong, Đại Lão Hắc chỉ có một, đó là sâu trong cấm địa, một Yêu đỉnh ba chân.
Sau khi bọn họ nghiên cứu đi nghiên cứu lại kỹ lưỡng đã cho ra kết luận, đó là món đồ mấu chốt của thánh địa Yêu tộc, cần có ba sinh linh chia nhau mỗi người ôm một chân vạc tiến hành huyết tế thì mới có thể khống chế và được nơi này công nhận.
Bởi vì, mấy ngày nay họ đã nghiên cứu rất nhiều bia đá của núi Bất Diệt, dựa vào những gì người xưa khắc lại họ đã suy đoán được rất nhiều điều.
“Giết!” Tiếng kêu “giết” rầm trời, khi giết tới phía sau, người chết sống lại, quái vật trên chiến trường này dường như đều thật sự sống lại, họ đã có thể mở miệng hét lớn, thét dài...
Đồng thời, lưỡi đao chém lên người bọn họ cũng không còn giống như chặt gỗ mà thực sự có máu bắn ra.