Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chém giết kịch liệt, trên người Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong cũng đều xuất hiện vết thương, nhuốm máu, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục đánh thẳng về phía trước.
Còn Đại Hắc Ngưu thì thê thảm hơn một chút, ngực nó bị mâu sắt xuyên thủng, vai cắm kiếm gãy, phía sau lưng dính cốt mâu, bụng thì có dấu răng cự thú.
Nó máu me khắp người nhưng lại rất dũng mãnh, chém giết đến mức đỏ mắt, tay cầm sừng thú của bản thân đã hóa thành Viên Nguyệt Loan Đao hung hăng đánh về phía trước.
Cuối cùng, bọn họ rời khỏi mảnh chiến trường này tiến vào một khu vực tràn đầy sức sống, tuy nhiên dưới ánh trăng cũng mang theo hơi thở lạnh lẽo.
“Nơi này có quả lạ nhưng cũng có các loài thực vật giết người và những sinh vật đáng sợ, cẩn thận!” Hoàng Ngưu nhắc nhở.
Nó vừa nói xong, một con kiến màu vàng lớn bằng nắm đấm mau chóng bay tới, răng rất sắc bén giống như hai con dao mang theo hàn quang lấp lóe muốn kẹp nát yết hầu của Hoàng Ngưu.
Ầm!
Hoàng Ngưu tung ra một đấm đánh nát nó.
Nhưng, vù một tiếng, trong rừng có một bầy kiến màu vàng bay tới, lao về phía này, cách đó không xa có rất nhiều Phệ Kim thú giống như sài lang nhưng toàn thân màu trắng bạc, kim loại, cũng thích sát sinh, điên cuồng đánh tới.
“Phập phập phập...”
Khi từ nơi này giết ra ngoài thì Đại Hắc Ngưu đã thất tha thất thểu, toàn thân trên dưới có hơn chục vết thương chảy máu, đó là do bị một loại quái vật địa long đâm thủng, bọn nó chỉ dài hơn một thước, quanh thân cứng rắn như lợi kiếm, có thể dễ dàng đâm thủng kim loại, xuyên qua núi...
Ba người đối mặt hàng vạn con, dù sao Đại Hắc Ngưu cũng không bằng Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong nên đã bị trọng thương.
“Lão Hắc, thực sự không được chúng tôi sẽ đưa ông ra ngoài!” Lần này, ngay cả Âu Dương Phong đều không còn châm chọc nữa mà rất nghiêm túc nói, nó sợ Đại Hắc Ngưu không thể chống đỡ được.
Đại Hắc Ngưu lắc đầu, khăng khăng tiến về phía trước, “Không được , dựa theo những ghi chép trên bia đá, ba chân Yêu đỉnh cần ba người mới có thể khởi động được, tôi không đi, thực lực các cậu có mạnh mấy thì vẫn bị thiếu một người.”
“Uống chút huyết dược Vô Kiếp Thần Thể đi đã.” Hoàng Ngưu bảo nó chữa thương, không hề keo kiệt các loại thuốc trong tay.
Đại Hắc Ngưu lắc đầu nói: “Không được, thứ này cứ tạm để dành cái đã, tôi luôn cảm thấy khi huyết tế Yêu đỉnh ba chân có thể sẽ cần dùng thần huyết đặc biệt.”
Âu Dương Phong nói: “Lão Hắc, không nên quá liều mạng, ông uống đi, máu Âu Dương thần Vương đại gia cũng là thần huyết, đến lúc đó có thể hiến tế một chút.”
Đại Hắc Ngưu gật đầu nói: “Tạm để đấy đã, khi nào không chịu được nữa tôi sẽ uống.”
“Lão Hắc, ông đừng kích động, tôi biết ông giấu đi một tấm bia đá, phía trên có suy đoán về cách khởi động Yêu đỉnh ba chân bằng cách huyết tế, nói là phải huyết tế bản thân gì đấy, ông đừng có mà tin.” Hoàng Ngưu vô cùng nghiêm túc giúp nó bớt kích động.
Trên thực tế, nó nhìn lén được tấm bia đá kia, tuy đã bị Đại Hắc Ngưu giấu đi nhưng thực ra đã bị Hoàng Ngưu đọc được từ trước.
Sau khi Âu Dương Phong nghe xong vô cùng kinh hãi, nói: “Lão Hắc, ông làm được lắm, đừng vờ ngớ ngẩn, nếu ông tự hiến tể mình thì bảo chúng tôi làm sao tiếp nhận đây, sao có thể nhìn người anh em chết đi chứ? Còn nữa, Sở Phong cũng sẽ không đồng ý, ông muốn tất cả chúng ta sẽ day dứt cả một đời sao?”
“Chẳng phải tôi luôn cảm thấy mình chỉ biết cản trở mọi người sao, giờ cuối cùng cũng có cơ hội tỏa sáng một lần, tôi muốn thử xem sao. Yên tâm, lão Ngưu tôi dày thịt béo, máu nhiều nhất, không chết được!” Đại Hắc Ngưu đĩnh đạc nói.
“Không được!” Hoàng Ngưu và Âu Dương Phong cùng lắc đầu.
“Đi, lên đường!” Sau khi Đại Hắc Ngưu hồi phục liền vung tay lên, xông về phía trước đầu tiên.
Côn Lôn, Sở Phong lưỡi rực rỡ hoa sen, miệng sùi bọt mép, cuối cùng đã giảng giải đạo lý thông suốt cho Thánh thụ già, lấy được một bình phấn hoa lớn từ nó.
“Cẩn thận một chút, đừng dính lên người nếu không sẽ luyện hóa chính ngươi biến thành một binh khí thịt người đấy!” Luyện Binh Thánh Thụ nhắc nhở.
Vù!
Sở Phong biến mất, trong nháy mắt liền không thấy đâu.
“Ranh con, đạt được mục đích là chạy mất, đã nói sẽ tán gẫu linh tinh với lão già này mà, người đâu?!” Cây già kêu la.
Sở Phong sớm đã xách xa ngàn dặm, hắn thật sự không thể nào chịu thêm được nửa. Hắn nói chuyện với cây già đến hơn nửa đêm, nước bọt đã sắp khô, cuống họng sắp bốc khói, kết quả cây già vẫn nghe say sưa ngon lành đâu, hắn đã muốn thổ huyết.
Nhất là, bản thân cây già cũng là một kẻ nói nhiều, ngồi nói theo mãi không hết chuyện.
Giang Ninh, núi Tử Kim.
Sở Phong lại tới, đi thẳng xuống lòng đất tìm Sở Bá Vương sau đó bảo ông dẫn vào trong tiểu thế giới sâu trong lòng đất khí hỗn độn lượn lờ kia.
“Ngươi đã đến, nhưng ngươi nghĩ kỹ chưa, một khi ta ra khỏi đây thì sẽ không thể đoán trước được chuyện gì, có lẽ ta sẽ không quay trở về được nữa mà sẽ chém giết không ngừng, huyết tẩy tinh không, sẽ thành ngọn nguồn tai nạn, nhất là với tinh cầu này mà nói...”
Giọng nói đó trầm thấp, khàn khàn truyền ra từ quan tài cổ, nó mang theo sự điên cuồng và bạo ngược vô biên, giống như một con ác quỷ đang chờ được giải thoát vậy.
Giờ khắc này, Sở Phong do dự, tim hắn đập nhanh, hắn đang cứu hành tinh mẹ hay đang gây ra giết chóc?
Thậm chí, hắn đang nghi ngờ có phải mình đang bị ông già đầu óc có vấn đề, chỉ còn lại bạo ngược và sát khí kia lừa gạt, thực sự bản thân ông muốn thoát khỏi giam cầm sao?
“Cân nhắc kỹ thì cho ta, thứ phấn hoa này có thể dung luyện mẫu kim, nhưng cũng cần thời gian, nhất là mẫu kim dương gian thì càng kinh khủng hơn, bên trong có phù văn vô thượng, ít nhất cần nửa ngày trở lên.” Trong quan tài cổ truyền đến giọng nói trầm thấp, còn cả tiếng thở dốc dồn dập giống như một con hung thú tiền sử đang tích tụ sức mạnh muốn phá lồng giam xông ra ngoài vậy.
Không gian ngoài Địa Cầu, thành lũy Chiến Tranh của Hắc Kiếm hoàng triều giống như một đám mây đen đè lên bầu trời xanh, nhưng tiến hóa giả bình thường căn bản không thể nào nhìn thấy, nó có thể ẩn thân.
Chiều dài và rộng của nó đều khoảng trăm dặm, là một Thánh khí không gian cỡ lớn siêu cấp, có uy năng mạnh mẽ vô biên, có thể thoải mái xé rách không gian, đi khắp vũ trụ.
Đương nhiên loại thuyền đi cự ly xa này cũng cần số năng lượng rất kinh khủng.
Trong thành lũy Chiến Tranh, hơn vạn người áo đen ai nấy đều cầm đại kiếm của mình trông có vẻ có thể chém nát bầu trời, hủy diệt vạn vật trong trời đất, phát ra sát khí thật đáng sợ.
Có thể tưởng tượng được kết cục nếu như bọn họ đồng thời giương kiếm cùng hướng về một chỗ thì một hệ thống tiến hóa cường đại cũng không đáng kể gì, đều sẽ bị vạn kiếm hủy diệt!
“Khá thú vị đấy, xem ra có lẽ sẽ câu được vài con cá lớn, trước mắt đã có vài con cá cắn câu rồi này.”
Trong Hoàng thành của thành lũy Chiến Tranh, ở một điện đường rộng rãi và hùng vĩ, một lão giả toàn thân bao phủ bởi áo bào đen đang ngồi đó khàn khàn nói.