Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bên cạnh lão già, ngay cả thợ săn cấp Á Thánh cũng đang đứng nghiêm, không có tư cách được ngồi.
Dĩ nhiên, lão giả áo bào đen này là một vị thợ săn Hắc Ám Thánh giả.
Ngoài ra, trong điện đường này còn có vài vị khách thần bí mang mặt nạ đồng, có người mang mặt nạ quỹ, có người trên mặt là một đám sương mù hỗn độn, những người này đều là Thánh giả.
Đây là những Ủy thác giả và Thánh giả của Thứ Thiên Khung đang liên thủ, yên lặng chờ đợi những con cá lớn Tinh không đến Địa Cầu cứu viện, bọn họ muốn ra đòn sát thủ, tiêu diệt đám Minh thúc.
“Ừm, mong là lần này Thánh sư cũng tới, nếu hắn ta lại xuất hiện, các con đường đều sẽ bị cường giả chí cao vây kín, hắn sẽ không thể thoát được, sẽ vĩnh viễn diệt trừ được tai họa!” Một Thánh nhân nói, dĩ nhiên tộc của bọn họ đã có bố trí.
“Mấy tên cá lòng tong cấp Kim Thân đang nhìn lén? Chém!” Thánh giả Hắc Ám nói.
Sau đó, vị thợ săn cấp Á Thánh kia biến mất.
Không gian ngoài Địa Cầu có rất nhiều cao thủ cấp Kim Thân đều đang nấp ở phía xa, thậm chí còn có vài Thánh nhân cũng đang đứng nhìn.
Trong đó có vài tiến hóa giả cấp Kim Thân, tuyệt đối không phải là thăm dò nhưng Thánh giả Hắc Ám đã biết được rõ, những tổ tiên quần tộc mấy người đó đã từng có quan hệ khá tốt với Thánh nhân thượng cổ Địa Cầu, giờ lão chẳng qua chỉ đang mượn đề tài để phát huy.
Vị Thánh giả Hắc Ám này muốn giúp cố chủ vui vẻ và hài lòng nên không để ý đến việc giết vài người trợ hứng.
Phụt phụt phụt…
Trong không gian ngoài Địa Cầu có năm tiến hóa giả cấp Kim Thân đẫm máu, bị người ta đột ngột dùng đại kiếm bổ thành hai nửa, máu tươi tung tóe.
“Những sinh linh gần gũi với tinh cầu này, cho dù là quá khứ hay hiện tại, tốt nhất nên kiềm chế một chút, tự nhìn lại bản thân đi.”
Trong thành lũy Chiến Tranh truyền ra giọng nói lạnh lẽo mang theo sự âm trầm và bá đạo khó diễn tả bằng lời.
Bọn họ không sợ hãi, họ đã đưa cả những nhân tố Thánh sư theo thì chắc chắn là không sợ gì rồi!
“À, có một con cá khá đặc biệt tới, giết!”
Lúc này, Thánh giả Hắc Ám lại một lần nữa mở miệng.
Một vị tiến hóa giả đứng trong hư không đang nhìn về phía xa, mơ hồ để lộ những tia khí tức Á Thánh, đây cũng là một tồn tại sắp trở thành Á Thánh.
Những người khác có lẽ không cảm ứng được, nhưng thực lực của Thánh giả Hắc Ám và những Ủy thác giả thực sự quá mạnh nên có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Sau đó, thợ săn cấp Á Thánh ra tay, gã lao đến trước trăng sáng, đột nhiên hiện thân ở đó vung ra một kiếm, đánh lén trong nháy mắt, chém rụng một cánh tay của người đó, máu me đầm đìa!
“Ngươi, thợ săn?!” Tên tiến hóa giả gần thành Á Thánh vừa sợ vừa giận, liếc nhìn ký hiệu trên ống tay áo thợ săn Hắc Ám, nhận ra gã là người của Thứ Thiên Khung.
Phụt!
Đáng tiếc không có ai đáp lại, một khắc sau gã lại trúng kiếm thêm lần nữa, ngực phun ra máu, gã giận dữ ra sức chống cự, sau đó gã xé rách một ngọc phù biến mất khỏi vị trí.
Dĩ nhiên, đây là một món Thánh vật đào mệnh, có thể giúp gã vượt qua tinh hải trong tích tắc.
“Còn định chạy?” Trong thành lũy Chiến Tranh, Thánh giả Hắc Ám đưa một tay ra che đi tinh không, một tay kia tóm lấy gã, kéo ra từ hư không sau đó lôi về Hoàng thành Hắc Ám.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, một bàn tay to đột nhiên xuất hiện gần mặt trăng bắt đi người này, thực lực quá kinh khủng.
“Ừm, ngươi là hậu duệ của tộc Ma Ngưu thái cổ, tổ thượng của ngươi từng có giao tình thân thiết với với Mãng Ngưu Địa Cầu, nghe nói trước đây không lâu còn cúng tế trước mộ một Thánh nhân Mãng Ngưu Địa Cầu trên hành tinh nào đó, lần này ta sẽ cho các ngươi biết mặt.”
Một vị Thánh nhân đeo mặt nạ đồng xanh nói, giọng nói chấn động tinh không.
Thánh giả Hắc Ám lập tức cười giống như một con cú đêm, nói: “Nếu cần ám sát Mã Ngưu già kia có thể tìm chúng ta, mấy nghiệp vụ này ta có thể đích thân ra tay.”
Trong tinh không, cường giả các tộc đều kinh ngạc, Ủy thác giả và người của Thứ Thiên Khung không hề kiêng nể gì, thế này cũng bá đạo và ngông cuồng quá!
Phụt!
Cuối cùng, mọi người nhìn thấy một Ma Ngưu bị bàn tay lớn màu đen nghiền nát trong hư không, hóa thành một vũng máu.
“A...”Vị cường giả vô tội này chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết rồi hình thần câu diệt.
“Còn có người không biết thức thời à? Haha, nên biết, tinh cầu xuống dốc này đã hoàn toàn trở thành bãi săn của các tộc, trở thành nơi tập luyện của đám trẻ con, thổ dân nơi này hoặc bị các tộc bắt đi, hoặc bị huyết tẩy. Người ấy à, quan trọng nhất phải thấy được đại thế, không thì đến chết vẫn chỉ là quỷ hồ đồ ngu xuẩn.”
Thánh giả Hắc Ám hững hờ mở miệng, dáng vẻ rất tùy tiện.
Sau nửa đêm, núi Bất Diệt.
Trăng sáng treo cao, ánh trăng bạc mông lung.
Hắc Đại Ngưu cả người đầy máu sắp không thể chịu đựng được nữa, xương cốt đã bị gãy rất nhiều, cả người từ trước đến sau có những lỗ máu trong suốt bị ép phải uống huyết dược làm từ Vô Kiếp Thần Thể.
“Chính là ở đây, cao thủ cấp Kim Thân đến đều có thể sẽ chết, chúng ta đã bị cản lại ở đây.” Hoàng Ngưu thở dài.
Lúc này, bọn họ đã xông qua tám khu vực thí luyện, khó khăn lắm mới đến được nơi này.
Bọn họ cẩn thận nghiên cứu bia đá của cửa thứ chín cho rằng có thể nhờ bên ngoài cứu viện nhưng làm như vậy cũng chỉ có thể coi như qua được ải chứ không thể nào hoàn toàn nắm giữ được núi Bất Diệt.
Rõ ràng, đây là một cuộc khảo nghiệm siêu cấp có ý nghĩa phi phàm.
“Liều mạng!” Đại Hắc Ngưu quát.
Sau khi uống Vô Kiếp Thần Huyết trong cơ thể nó phát sáng, có vài gen tổ tiên viễn cổ đang thức tỉnh, sừng thú trên đầu nó càng lúc càng thô ráp to lớn, một khí tức Mãng Ngưu Thái Cổ hùng hồn đang phóng ra.
“Máu của Vô Kiếp Thần Thể này kinh khủng vậy sao?!” Bản thân Đại Hắc Ngưu cũng giật mình.
Bởi vì nó cảm thấy trong máu có thêm một nguồn sức mạnh, thậm chí trong máu còn xuất hiện vài mảnh vỡ lạc ấn, đó là những truyền thừa thuộc về tộc Mãng Ngưu Thái Cổ.
“Không phải huyết dịch của Vô Kiếp Thần Thể kinh người mà là vì hắn ta đã từng ăn một loại thần dược quá nghịch thiên khiến thể chất lột xác trở thành thần thể, giờ đã đem dược tính trong huyết dịch luyện thành thuốc cho anh uống thì dĩ nhiên cũng có thể khiến anh lột xác rồi.” Âu Dương Phong nói.
“Tôi cảm thấy trạng thái tốt chưa từng thấy, không phải sắp trở thành Vô Kiếp Thần Thể đấy chứ? Nào, đánh vào thôi!” Đại Hắc Ngưu nói.
Rầm!
Nửa canh giờ sau, Đại Hắc Ngưu thay Hoàng Ngưu ngăn cản một tảng đá nặng mấy vạn cân, xương cốt toàn thân gãy vụn, máu tung tóe bay ra ngoài.
“Lão Hắc!” Hoàng Ngưu kêu to mau chóng đỡ nó dậy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tràn ngập vẻ lo lắng.
Nơi này quá nguy hiểm, trên bầu trời không ngừng có binh khí lao đến chém xuống, có thiên thạch nổ tung, trên mặt đất có rất nhiều quái vật lít nha lít nhít, không ngừng đánh tới.
Nơi xa, khí hỗn độn bốc lên, bên đó có điện đường, có hang đá, trong loạn thạch còn có một yêu đỉnh ba chân, ba người ra sức muốn tiến về phía trước.