Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 146 - Chương 145: Nắm Đấm Mạnh Mẽ (1)

Thánh Khư Chương 145: Nắm đấm mạnh mẽ (1)

Bên trên dây leo ngân sắc, cánh hoa tàn lụi, nơi đó kết xuất một viên hạt giống!

Trần Hải để mắt tới nó!

Sở Phong cũng rất giật mình, cả cây dây leo kỳ dị đang dần dần ảm đạm, xem ra sẽ nhanh chóng khô héo, chỉ có viên hạt giống tuyết trắng kia, phát ra ánh sáng.

Không ngờ kết quả lại như vậy, lần sau còn có thể tiếp tục trồng ư? Sở Phong rung động!

Chỉ là viên hạt giống kia hoàn toàn khác biệt cới lúc trước, toàn thân nó tuyết trắng thông thấu, giống như là đã thay đổi một chủng loại khác, vậy lần sau nếu như tái sinh mầm non thì sẽ mọc ra cái gì? !

"Ha ha, nó cũng có thể là như trái cây đi, nó sắp chín rồi, sẽ thuộc về ta!" Trần Hải cười to.

Trước kia ông ta cũng phát hiện qua một gốc kỳ hoa, thế nhưng là sau khi nở ra thì nhanh chóng tàn lụi, không có kết quả, chuyện này từng khiến cho ông ta tiếc núi thật lâu.

Cũng may là lần đó cũng hái được một viên dị quả ở xung quanh đó, ăn được nó.

Bây giờ, ông ta nhìn thấy một gốc dây leo ngân sắc thần bí kết quả, sao không kích động cho được? Ông ta cho rằng nó cũng không khác gì nhiều so với quả của cây nhỏ kỳ dị!

Sở Phong nhanh chóng hiểu ra, không phải tất cả mọi người đều biết tầm quan trọng của phấn hoa, trong mắt rất nhiều dị nhân chỉ biết có dị quả, bao gồm cả cả Trần Hải, căn bản cũng không biết về chất xúc tác!

"Ha ha..." Sở Phong không nhịn được cười to.

Tất cả hung cầm mãnh thú xung quanh đều đang gào thét, chừng mấy trăm con, những dị loại này hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên chúng đều phát điên, chuẩn bị tranh đoạt hạt giống tuyết trắng kia.

"Mi cười cái gì, sắp chết đến nơi rồi, cám ơn mi đã bảo hộ quả của gốc dây leo kỳ dị này cho ta, không để nó bị dị thú chà đạp, chờ ta chạy tới!" Trần Hải cười lạnh.

Sở Phong xác nhận, ông ta không biết tầm quan trọng của phấn hoa, nếu không lấy tính cách âm độc và tàn nhẫn của Trần Hải, ông ta đã sớm nổi điên tranh đoạn với hắn.

"Rống!"

Dị thú gào thét, có vài con không kém gì Trần Hải, vô cùng cường đại, cũng ép tới đằng trước!

Trăng sáng treo cao, ánh sáng bàng bạc chiếu sáng khắp nơi.

Bên trong núi rừng không hề tối tăm một chút nào, ngược lại còn có những tia sáng trắng như tuyết vô cùng nhu hòa.

Chẳng qua, nơi đây sát ý ngập tràn tạo nên một bầu không khí có chút đáng sợ.

Trần Hải và mấy con dị thú cùng nhau ép tới đằng trước, toàn bộ vùng núi cứ như thể đang run rẩy, khí tức vô cùng khủng bố, tiếng lá cây xào xạc, những chiếc lá trên cây cũng không ngừng héo tàn!

Sau lưng ông ta còn có mấy trăm con dị thú khác, nguyên một đám đang nhe ra hàm răng nanh sáng như tuyết cùng chi chít vảy thú.

Sở Phong rất bình tĩnh, nhìn chăm chú vào bọn chúng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để chiến một trận!

"Đừng lộn xộn, hạt giống này còn chưa trưởng thành đâu!" Trần Hải mở miệng, xoay người đối mặt với ba con dị thú bá chủ đang gầm gừ ở phía trước, giọng nói của ông ta rất lạnh lùng.

Ông ta rất tự phụ, cũng rất bá đạo, mang theo sát khí cảnh cáo chúng nó!

Ba con dị thú kia đều vô cùng mạnh, chúng đều là bá chủ một phương, bây giờ nghe thấy lời uy hiếp này, nguyên một đám lộ ra sát ý dày đặc.

"Grào. . ."

Một con tê giác trắng rít gào, cả người phát sáng, nó di chuyển thân thể khổng lồ, dùng cái sừng trên đầu nhắm thẳng vào Trần Hải, tỏ vẻ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xông lên giết ông ta!

Còn có một con mèo rừng, toàn thân vàng óng ánh, cái đầu cũng không lớn lắm, cả người nó chỉ dài hơn một mét, thế nhưng xem từ sát khí mà nó lộ ra, tuyệt đối cũng là một con thú khủng bố.

Còn lại là một con sói, thân mình hơn năm mét, nhìn rất hung tàn, miệng đầy răng nanh, trong mắt nó mang theo tàn nhẫn, trên người tràn ngập khói đen, lệ khí rất nặng.

(lệ khí :thái độ thù địch, ác ý, ác tâm)

Ba con dị thú đều không kém gì Trần Hải, chúng nó đang vô cùng cáu kỉnh, vì chưa chạm được vào phấn hoa mà tức giận và hối hận.

Đáng tiếc, chúng nó vẫn tới chậm một bước.

Cuối cùng, ba con dị thú cố gắng kiềm chế lại sát khí, chúng nó cũng muốn chờ viên hạt giống kia trưởng thành, chắc chắn lúc đó dược hiệu của nó sẽ càng cao hơn.

Cây mây kia toàn thân lờ mờ một màu xám bạc, sức sống của nó đang nhanh chóng xói mòn, cánh hoa từ từ héo tàn, đến cuối cùng sẽ chỉ còn dư lại một viên hạt giống, trắng sáng như tuyết.

"Rất tốt!" Trần Hải thấy thế, hết sức hài lòng.

Ông ta chắp hai tay ở sau lưng đứng một bên, lẳng lặng đợi hạt giống hoàn toàn chín rục, ông ta cảm thấy chẳng mất bao nhiêu thời gian là có thể có thu hoạch được hạt giống kì lạ này!

Trong bóng đêm, núi rừng vô cùng yên tĩnh.

Mấy trăm con dị thú đều ngừng gào thét, ở dưới sự uy hiếp của mấy con dị thú bá chủ kia, chúng nó không dám lộn xộn, đều rất an phận đứng thủ ở phía sau.

Tinh khí bàng bạc trên cây mây lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy trôi đi, ánh sáng lộng lẫy càng ngày càng lờ mờ, tất cả tinh tinh khí đều tụ tập về hướng viên hạt giống kia.

Những sợi rễ cây màu bạc trên đất cũng y như vậy.

Sở Phong không lên tiếng, nếu Trần Hải và cả mấy con dị thú bá chủ không có lập tức làm khó dễ, hắn lại càng mừng rỡ.

Bởi vì, thể chất của hắn còn đang trong giai đoạn tăng cường, trong cơ thể có một luồng nhiệt đang lưu động không ngừng, dồn dập xung kích, loại cảm giác được gột rửa khó có thể dùng lời diễn tả này khiến cho hắn cảm nhận được rõ ràng biến hóa của bản thân.

Bên ngoài bề mặt cơ thể hắn dường như có thêm một số vật chất lạ cùng một tầng mồ hôi, dính dấp nhơm nhớp, mùi vị bốc lên rất tệ, đây là mồ hôi của hắn toát ra trong quá trình tiến hóa, có thể thấy tiến trình vừa rồi vô cùng kịch liệt!

Sở Phong cảm giác bên trong cơ thể trong vắt, cả người khoan khoái, vô cùng ung dung.

Lúc này, huyết nhục (máu thịt) của hắn thông suốt, các cơ quan nội tạng óng ánh, xương cốt trắng nõn, y như là một vị thần linh được kim loại đúc thành.

"Oong!"

Sở Phong nghe thấy nội tạng của cơ thể lại vang lên, lại một lần cộng hưởng nữa áp tới, nhịp tim mạnh mẽ như tiếng trống nối tiếp vang lên, máu dồn xuống tứ chi, năng lượng thần bí đang muốn phun trào.

Hắn biết, một lần gột rửa mãnh liệt nữa lại chuẩn bị bắt đầu.

Loại biến hóa này vẫn cứ tiếp tục diễn ra bên trong cơ thể của hắn vài lần!

Cơ thể của hắn đã ướt nhẹp, dính nhơm nhớp, những vật chất lạ kia cùng mồ hôi hòa vào nhau, lại một lần nữa tiết ra từ bên trong cơ thể.

Sở Phong cảm thấy, nếu như hắn rửa đi những tầng vật chất khó chịu này, hơn nửa bề mặt cơ thể sẽ giống như thủy tinh rực rỡ, bây giờ hắn cảm thấy tai thính mắt tinh, cơ thể hoạt bát tinh thần no đủ.

Loại tiến hóa này quá mãnh liệt, từ bên trong đến bên ngoài, khiến cho thể chất của hắn không ngừng tăng cường!

Cuối cùng, trong cơ thể dần dần bình lặng lại, hắn rốt cục yên tâm, phấn hoa đã được sử dụng triệt để công dụng của nó, thân thể của hắn bây giờ trong vắt long lanh, càng ngày càng mạnh mẽ!

Bình Luận (0)
Comment