Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 146: Nắm Đấm Mạnh Mẽ (2)

Thánh Khư Chương 146: Nắm đấm mạnh mẽ (2)

Đột ngột có tiếng chuông truyền ra, điện thoại di động của Trần Hải vang lên, khiến cho rất nhiều mãnh thú xôn xao có ý đồ gây rối, thậm chí đến cả mấy con dị thú bá chủ trong mắt cũng lộ hung quang.

Trần Hải hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhận điện.

"Anh có tìm được Sở Phong không?" Một người của nhà họ Mục hỏi, họ rất quan tâm tới chuyện này.

Nếu như là bình thường, bọn họ sẽ không làm phiền Trần Hải, họ đặc biệt coi trọng ông ta.

Có một người phụ nữ chuyên phụ trách giải đáp họ những việc vặt vãnh này, nhưng hiện tại bọn họ lại không liên lạc được với cô ta.

"Tôi không tìm thấy!" Trần Hải đáp lại.

Ông ta sắp từ nơi này của Sở Phong thu được vận may lớn, xuất phát từ phản xạ có điều kiện, ông ta liền không chút nghĩ ngợi phủ định, ông ta không hề muốn tiết lộ ra cái gì.

Trước đó, ông ta cũng đã giết người diệt khẩu xong xuôi.

"Lẽ nào, trên người cái tên Sở Phong kia thật sự có điều quái lạ?" Người nhà họ Mục hoài nghi.

"Hẳn là không đâu, nhưng đúng là trên người cái tên Kim Cương kia có vấn đề lớn." Trần Hải nói lảng sang chuyện khác, không muốn đàm luận tiếp chuyện của Sở Phong, càng quan tâm, ông ta càng muốn che giấu.

Người nhà họ Mục hỏi ông ta cô gái chạy việc và người đàn ông có thuật độn thổ đang ở đâu, Trần Hải nói dối là hai người kia có phát hiện quan trọng, đang trong bóng tối lần theo dấu vết của Kim Cương, còn ông ta cũng đang chạy ở trên đường.

"Lẽ nào Kim Cương thật sự có quan hệ với Ngưu Thần Vương?!" Giọng nói của người nhà họ Mục có chút lạnh lẽo.

"Tôi phải theo kịp hắn mới có thể biết được?” Trần Hải nói.

Tín hiệu của điện thoại di động rất tệ, ở bên trong ngọn núi lớn Hồng Hoang này lúc có lúc không, cuộc trò chuyện đã mấy lần bị gián đoạn.

"Tôi đã đuổi theo hắn tiến vào sâu trong núi lớn, vừa mới có chút tung tích của bọn họ, không nói nữa!" Trần Hải nhanh chóng cắt đứt liên lạc.

Bây giờ thính giác của Sở Phong đặc biệt khủng bố, dù cho hắn cách Trần Hải một khoảng khá xa, cũng có thể nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện của người nhà họ Mục và Trần Hải, hết thảy mọi chuyện đều trở nên sáng tỏ.

Hắn nở nụ cười, cảm thấy rất vui vẻ.

Trần Hải che giấu cho hắn như vậy, cũng chính là đang giúp hắn loại bỏ bớt phiền phức.

Chẳng qua, Sở Phong đối với Kim Cương lại có chút hổ thẹn, bởi vì cái tên này lại một lần nữa giúp hắn một chuyện lớn.

"Sắp chết đến nơi rồi, mày còn cười cái gì!?" Trần Hải liếc hắn một cái, vẫn chẳng xem hắn ra gì.

"Tôi muốn cám ơn ông, ở phút cuối này ông lại có thể hữu ích được một lần, còn dọn dẹp giúp tôi bớt được bao nhiêu phiền toái sau này." Sở Phong cười nói.

"Chỉ bằng mày?!" Trần Hải hiểu ý tứ của Sở Phong, thế nhưng trên mặt ông ta tràn đầy xem thường, ông ta luyện quyền cũng đã được hơn ba mươi mấy năm, kể từ sau khi ông ta tiến hóa, trong số những dị nhân ngoài kia cũng hiếm có ai có thể đấu lại được với ông ta.

(luyện quyền:luyện võ)

Ba!

Lúc này, cây mây bạc triệt để khô héo, mất đi tất cả ánh sáng lộng lẫy, hạt giống bên trong tự động rơi xuống, trắng tuyết như ngọc, óng ánh long lanh, ở dưới ánh trăng càng thêm rạng ngời rực rỡ.

Vèo!

Con sói đang hằm hè ở bên cạnh lập tức lao tới, thực lực của nó vô cùng khủng bố, nó là một trong những con dị thú bá chủ ở vùng phụ cận, thân thể dài hơn năm mét tựa như tia chớp nhanh chóng nhào lên phía trước, nhe cái miệng rộng, muốn nuốt viên hạt giống kia xuống.

Nhưng mà, tốc độ của Sở Phong còn nhanh hơn, hắn lập tức đứng sang bên cạnh, vèo một cái nắm hạt giống vào trong lòng bàn tay, tuyệt đối không cho phép xảy ra sai sót gì, thứ này rất quan trọng!

Ầm!

Cùng trong thời khắc đó, Trần Hải cũng bạo phát, vừa rồi ông ta không ra tay động thủ cướp trước là bởi vì ông ta có chút kiêng kỵ đối với ba con dị thú bá chủ, muốn tìm một cơ hội diệt trừ đi một hoặc hai con trước, bây giờ đã có cơ hội, ông ta lập tức tập kích con sói từ phía sau.

Nắm tay khủng bố lao tới, ông ta tỏa ra thần uy lẫm liệt, toàn bộ cây cỏ xung quanh bị cường phong của ông ta thổi đến nỗi gẫy răng rắc, một quyền này của ông ta mang theo một sức mạnh kinh người!

Con sói kia phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, quay đầu lại phun ra luồng ánh sáng đen, sắc bén như lưỡi đao, muốn chém giết Trần Hải.

Chẳng qua, ngay từ ban đầu ông ta đã có phòng bị, ông ta không giảm tốc độ mà lấy tấm khiên bên tay trái ra ngăn cản ánh sáng đen, còn nắm đấm bên tay phải của ông ta vẫn tiếp tục tấn công mỗi lúc một gần về phía con sói.

Coong!

Lá chắn hợp kim không hề bị phá vỡ, quả là sức phòng ngự kinh người.

Vèo một tiếng, Trần Hải đã phi đến bên cạnh con sói, uy thế của nắm tay không giảm đánh vào trên người sói, ông ta muốn chỉ dùng một quyền này đập chết con sói luôn, nên đã dồn sức mạnh toàn thân vào nắm tay này.

Phốc!

Máu bắn tung tóe khắp nơi, con sói đau đớn gào thét, thân thể của nó bị ông ta xuyên thủng, toàn bộ cơ thể bẩn thỉu bị xé rách, gần như bị chia ra thành hai đoạn, nó mang theo sự không cam lòng bay ra xa mười mấy mét, ngã vào trong vũng máu, cứ thế mất mạng.

Trần Hải cực kỳ tàn nhẫn, lần đánh lén này của ông ta đã thành công.

Hai con hung thú bá chủ còn lại là tê giác trắng và mèo rừng không tự chủ được thối lui vài bước, con người này chỉ trong chớp mắt đã giải quyết con sói kia, chuyện này khiến cho trong lòng chúng nó có chút sợ hãi.

Trần Hải thả lỏng không ít, chỉ còn sót lại hai con dị thú bá chủ, với thực lực của ông ta, hẳn là có thể lần lượt giết chết từng con.

Tâm tình của ông ta lúc này rất tốt!

Trần Hải bước lên phía trước, nhìn về phía Sở Phong, trên mặt mang theo nụ cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng, nói: "Cám ơn mày đã thay tao bảo vệ nó thời gian dài như vậy!"

Ông ta đưa tay ra trực tiếp yêu cầu Sở Phong đưa hạt giống cho mình.

"Ông vui mừng cũng quá sớm rồi đấy." Sở Phong ở bên này đáp lời, tâm trang cũng vui vẻ y như ông ta vậy, sự vui vẻ này là phát ra từ chân tâm.

Trần Hải từng bước từng bước áp sát hắn, ý cười trên mặt ngày càng đậm, ông ta cảm thấy tất cả mọi thứ đều đã được ông ta nắm trọn trong lòng bàn tay, thật là không nghĩ tới ở đây lại có thể phát hiện ra một hạt trái cây thần bí, thứ này nhất định có thể giúp cho ông ta tiến hóa càng mạnh hơn.

Meo!

Con mèo rừng toàn thân vàng óng ánh nhanh chóng xuất kích đập tới phía trước, nó không phi đến chỗ hạt giống trong tay Sở Phong mà sử dụng móng vuốt tập kích về phía cần cổ của Trần Hải.

Ầm ầm ầm!

Con tê giác trắng cũng di chuyển, cơ thể to lớn của nó chạy như là một toà núi nhỏ, khiến cho cả một mảnh rừng núi đều rung động run rẩy, nó đâm sầm về phía Trần Hải đang đứng.

Hai con dị thú này đều cảm thấy được nguy hiểm phát ra từ chỗ Trần Hải, vậy nên muốn liên thủ với nhau hòng diệt trừ ông ta trước.

"Grào. . ."

Cũng ngay vào giây phút đó, mấy trăm con dị thú đằng sau chúng đều không an phận, cùng nhau chạy vọt về phía trước, muốn tới cướp đoạt hạt giống, một trận chiến đáng sợ lập tức bùng nổ.

Sắc mặt Trần Hải lạnh lùng, thân thể của ông ta nhanh như tia điện, lập tức biến mất tại chỗ, tránh thoát công kích phát ra từ hai con dị thú bá chủ.

Ông ta nhảy lên một cái, cả thân hình giống như một con chim đại bàng gào thét lao xuống bắt con mồi, vung một quyền đánh về phía Sở Phong đang đứng bên dưới, ông ta muốn giết Sở Phong trước để cướp đi hạt giống thần bí.

Lúc này Sở Phong rốt cục cũng hơi động đậy, hắn nắm tay lại, đón nhận nắm đấm của Trần Hải, quyết ý muốn đáp trả ông ta đòn này.

Ầm!

Bình Luận (0)
Comment