Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cóc Âu Dương lập tức khóc, nói: “Chị gái, cứu mạng, vốn dĩ tôi đã mệnh khổ rồi, lúc mới sinh ra giống rồng, còn biến thành thần điểu vàng, nhưng cuối cùng khi trưởng thành lại biến thành bộ dạng con cóc không thay đổi nữa, lần này lời nguyền trong máu không còn, tôi bế quan tu hành, ai biết tiên sư nó, tôi biến thành một con nòng nọc lớn!”
Nó quả thực là khóc đến nước mắt nước mũi giàn dụa, nói đến chỗ đau lòng, đập đầu xuống đất, bịch bịch bịch trên nền đá xanh làm vỡ một mảng lớn.
Mọi người nhìn về phía Yêu Yêu, muốn nghe cái nhìn của nàng ta, ai ngờ, hai mắt Yêu Yêu tỏa ra ánh sáng, sau khi nhìn thấy trạng thái của nó bên trong kén lớn, nàng ta không chút an ủi, bình thản nói: “Rất bình thường.”
Nghe được lời nói bình tĩnh như vậy, con cóc lập tức khóc, kêu to ngao ngao, nói: “Chị, thần tiên, cô không thể dửng dưng như vậy, đã biến thành nòng nọc rồi mà còn bình thường? Các người giết tôi đi, bản thần vương thật sự xấu hổ với người đối diện, không có mặt mũi sống nữa!”
Lão Lư, Đại Hắc Ngưu đều nhếch mép cười, chỉ có thiếu nữ Hi không rõ tình hình, đứng đó lộ vẻ đồng cảm.
“Ngươi đây là tự mình dọa mình, thực ra bây giờ trạng thái của ngươi là trùng nhộng, chờ ngươi phá kén ra có khi sẽ tiếp tục biến hóa, ta từng nhìn thấy tổ tiên của ngươi cho nên rất hiểu biết.” Yêu Yêu bình tĩnh mở miệng, đá nhẹ vào kén lớn và nói: “Ở bên trong buồn rầu làm gì, ra ngoài hít thở không khí sớm một chút, trong một tháng có thể ngươi sẽ hoàn thành lần biến đổi thứ tư.”
“Bản thần vương tới đây, bắt đầu lột xác mạnh mẽ!” Âu Dương Phong lập tức trở nên tỉnh táo, từ nản chí bơ phờ đến tinh thần phấn khởi, tất cả đều chỉ trong nháy mắt.
Bùm!
Kén lớn nổ tung, một con nòng nọc lớn nhảy ra, nhưng hơi đặc biệt vì trên người đầy vằn màu vàng, nó đứng thẳng người, đắc ý dào dạt, nói: “Bản thần vương đã trở về!”
Nó đúng là sinh vật tinh thần hệ và cảm xúc hóa, hiện tại tinh thần no đủ, không bao giờ uể oải.
Sau đó, mặt của nó bắt đầu tái mét, vì cả đám người đều dùng ánh sáng sóng não với nó, đang chụp ảnh, rất đơn giản và gọn gàng, hình tượng này của nó bị chụp ảnh và lưu lại.
“Xóa hết đi, không được giữ lại!” Con cóc kêu to, nhưng lúc này ai sẽ nghe nó? Một đám người nói rằng sẽ cất giữ kỹ hình ảnh này.
“Các người là đàn trứng Quân Đà, tôi nguyền rủa mấy người, tất cả phải bị trời đánh!” Con cóc gào lên.
Nhưng hai ngày sau, chính nó lại bị sét đánh, vì lần lột xác này tiến vào giai đoạn quan trọng, sức mạnh của nó tăng bất chợt, tới giai đoạn giữa của cảnh giới Xan Hà, dẫn đến sét đánh.
Mọi người chấn động, không hổ là thần thú, tốc độ tu hành này quá kinh khủng rồi!
Hiện tại, có thể so sánh với Sở Phong, Hoàng Ngưu, nhưng đôi mắt của Đại Hắc Ngưu có được Vô Kiếp Ngưu Ma Thần Thể nhìn thẳng, nói: “Ai bị sét đánh nhanh vậy?”
Âu Dương Phong kêu to: “Ông trời, ông chơi tôi, trạng thái này của tôi, toàn thân là thịt mềm, không có xương cốt, ông kêu tôi làm sao chắn tia chớp chứ, sao ông không đánh bọn họ kìa, đánh cái tiên sư nhà ông à?!”
Sét này đánh rất mạnh, tia chớp đan chéo, lôi quang mãnh liệt, bao phủ nơi đó rất lâu, cuối cùng Âu Dương Phong gào khóc thảm thiết, không ngừng nguyền rủa, bò ra từ trong đống tro tràn, cả người sắp bị nướng chín.
“Thảm quá, sao tôi càng biến đổi càng xấu xí vậy?!” Sau khi Âu Dương Phong rửa sạch thân thể bằng nước trong thì sắc mặt hoàn toàn tái mét, nguyền rủa người khác bị sét đánh, kết quả chính nó hứng chịu, mắng người khác là trứng Quân Đà, kết quả bây giờ…Chính nó càng lúc càng giống.
Vì trên lưng nó xuất hiện một cái túi trống lớn, giống như úp ở trên đó như cái mai rùa đen lớn, ngoài ra hai má của nó cũng biến mất, thò đầu ra nhìn thì hơi giống con Quân Đà.
“Mẹ nó, tên trộm trời ông chơi tôi à, đây là hình dạng thứ tư của bản thần vương sao? Tôi…Tiên sư ông!” Âu Dương Phong nóng nảy, không thể tiếp thu nổi.
Đại Hắc Ngưu tỏ ra bí ẩn, nói: “Người anh em, gần đây có phải cậu mắng Quân Đà Cổ Thánh mắng quá độc ác rồi bị hắn nguyền rủa không?”
Lão Lư cũng nhe răng, nói: “Không sai, đó là một vị thánh nhân viễn cổ, nắm giữ các phương pháp cổ xưa, ví dụ như vu thuật, tôi đoán là do cậu luôn mắng hắn cho nên bị hắn cách không gian hư ảo dùng tế đàn ám toán.”
Âu Dương Phong lập tức rùng mình, vào lúc này đúng là hắn ta đa nghi như Tào Tháo, sau đó hoàn toàn tức giận, dùng chiến bào che mặt và thân thể lại, dùng ánh sáng sóng não, khiêu chiến với Quân Đà trên bệ Nguyên Thú.
“Lão trứng Quân Đà, ông ra đây cho tôi, dám ám toán Âu Dương đại gia, ông ra đây cho tôi, bản thần vương tôi…Mắng chết ông!”
Loại khiêu chiến này, lập tức thu hút vô số người vây xem, đây là vị đại hiệp che mặt nào? Vừa nhìn thấy account vàng của hắn ta, mọi người lập tức vui vẻ, Âu Dương thần vương, người tiến hóa đến từ trái đất.
Quân Đà ngây ngốc, ông ta thật sự không biết tình hình thế nào, sao lại bị mắng?
Gần đây, ban đầu ông ta muốn nhích người vào vũ trụ đổ nát trong hỗn độn, nhưng vì khoảng thời gian trước tâm trạng không tốt cho nên trì hoãn, các thánh nhân khác đều đã đi hết, ông ta còn chậm trễ chưa lên đường.
Kết quả, bây giờ lại bị mắng.
Quân Đà: “…”
Ông ta thật sự không nghĩ ra được, nhìn tên nhóc che mặt nước bọt văng khắp nơi kia rồi lại nhìn account vàng của hắn ta và phần giới thiệu, mẹ nó, quả nhiên…Đến từ trái đất!
Lúc ấy Quân Đà bực tức không chịu nổi, ông ta đập vỡ bàn ngọc thạch, đánh tan nát cả hang động, giận dữ nói: “Khinh người quá đáng!”
Đám nhãi ranh ở trái đất, không có việc gì làm lại đi mắng ông ta!
“Thằng nhãi con lắm lông trái đất, các người ra đây cho tôi, bổn thánh sẽ tiêu diệt tất cả các người!”
Trên trên đất, Âu Dương Phong nghi ngờ, nhìn bộ dạng này của Quân Đà chắc là không phải ông ta ra tay mới đúng.
“Quân Đà, không phải chuyện của ông.”
Sau khi nghe lời nói này, mũi của Quân Đà Cổ Thánh suýt chút nữa lệch ra, coi thánh nhân ông ta là cái gì? Đám nhãi ranh trên trái đất không hề có lòng kính sợ, quát mắng ông, không có việc gì làm tìm ông ta gây phiền phức đều biến thành chuyện bình thường, thật đáng xấu hổ.
“Hiệp hội bảo vệ danh nhân, các người không quan tâm à?”
“Quân Đà đại nhân, hội trưởng và phó hội trưởng của chúng tôi đều đi vũ trụ hỗn độn rồi, việc này chúng tôi không quản được.”
Quân Đà giận dữ, chính thức tiến quân tàn phá vũ trụ, rời khỏi hang ổ, ông ta chịu đủ rồi!
Không thể chọc vào thì hắn ta trốn.
Sau hơn nửa tháng, Âu Dương Phong chính thức hoàn thành quá trình lột xác, hình thái thứ tư của hắn ta khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm khiến chính hắn ta phát điên.
Lúc này, hắn ta cõng một cái mai rùa lớn, toàn thân đen nhánh, vằn vàng trên người đã biến mất.
“Tiên sư nó, bản thần vương chịu tiếng xấu thay người khác à?!!!”
Hắn ta giống như con rùa đen hình người, đứng thẳng người, chân tay dài, mai rùa dày nặng và đen thùi lùi, sau đó không lâu trong mai rùa truyền đến tiếng vang kỳ lạ, phành phạch, trong khe hở duỗi ra một đôi cánh màu đen.
Tiếp theo, hắn ta lại biến hóa một lần cuối cùng, miệng của hắn ta trở nên vừa dài vừa nhỏ, cứng rắn hơn, ánh sáng đen nhánh biến thành mỏ chim.