Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1558 - Chương 1559: Phúc Trạch Của Chim Bất Tử (2)

Thánh Khư Chương 1559: Phúc trạch của chim Bất Tử (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Không hổ là nơi sinh sống của chim Bất Tử, quy tắc trật tự của chúng lưu lại làm cho Sở Phong như cá gặp nước, phạm vi thăm dò của lực tinh thần tăng vọt.

Sở Phong mừng rỡ vô cùng. Lúc trước hắn nghe ông chủ tâm địa bất lương kia giới thiệu rằng nơi này đối với tất cả người tiến hóa mà nói đều thật không dễ chịu. Tuy không có nguy hiểm gì lớn nhưng một khi dùng lực tinh thần thăm dò sẽ rất dễ bị nham thạch ở đây cắn nuốt một phần.

Mà hắn lại không nằm trong số đó, Bất Tử Điểu Hô Hấp Pháp đã giúp hắn miễn dịch!

Sở Phong tin chắc, hơn mười dặm (2) phía trước có một cây linh dược nào đó. Khí tức sinh mệnh của nó tản ra từng đợt nhè nhẹ, bị hắn nắm giữ trước tiên rồi.

(2) Mười dặm = năm km.

Sở Phong vụt một tiếng bay qua, lướt qua một ít cục đá nhô lên, băng qua ba mươi mấy lý (3), sau đó đột nhiên chui tõm xuống dòng dung nham đỏ rực.

(3) Ba mươi mấy lý = gần hai km.

Mấy người tiến hoá xung quanh đều rất mẫn cảm, lập tức có người xúm lại đây.

Sở Phong một hơi lặn xuống hơn mười dặm, giống như một cái con cá vẫy vùng trong biển, động tác linh hoạt mà nhanh chóng, rất nhanh lặn xuống thật sâ. Hắn mở hoả nhãn kim tinh trong đám chất lỏng cực nóng, lập tức nhìn thấy một cái cây.

Nếu không có Bất Tử Điểu Hô Hấp Pháp có thể cảm ứng nơi đây, nếu không có Hoả Nhãn Kim Tinh có thể đột phá, hắn căn bản không phát hiện được gốc linh dược này.

Đó là một gốc cây đằng, toàn thân đỏ tươi như máu, toả ra hết ngọn lửa này đến ngọn lửa khác. Ánh sang của nó ngăn cách lại dòng dung nham, giống như một ngọn đèn đang bừng sáng.

Càng đến gần nó, cho dù là ở trong dung nham cũng có thể ngửi được một hương thơm ngát nhàn nhạt.

Sở Phong sửng sốt, cây thần kỳ thế này tất nhiên là đại dược!

Nói là cây đằng, kỳ thật nó chỉ dài hơn một thước (4), trông khá là thanh nhã. Lá cây rất đặc biệt, như là cánh chim phượng hoàng đang giang cánh. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là Huyết Hoàng Đằng!

(4) Một thước = 0.33 m.

Sở Phong rất nhanh bơi đến, tiến vào vùng ánh sáng của nó. Hương thơm của nó nồng đậm, vùng xung quanh đều ánh lên đỏ thẫm.

Dây mây chỉ dài không quá một thước, phải dựa vào việc hấp thu năng lượng từ dung nham mà sinh trưởng.

Sở Phong ôm lấy nó, lòng vui sướng rạo rực. Đây chính là đại dược, cực kỳ quý báu, trên thị trường gần như là vô giá, bởi vì dược thảo này dựa vào hấp thu khí tức của chim Bất Tử mà sinh trưởng.

Ở chợ đêm, một gốc cây Huyết Hoàng Đằng này cho dù là dùng mười giọt thiên thần dịch cũng không thể mua được.

Bởi vì thứ này dược tính vô cùng tốt, nó có thể kích hoạt hoạt tính trong máu của sinh vật, có thể thức tỉnh một ít mãnh thú thông thường, đạt được truyền thừa của tổ tiên, ngẫu nhiên còn có mãnh thú phản tổ, có được một phần huyết mạch của thần thú.

Mà người bình thường ăn vào cũng có thể tự luyện huyết mạch của mình, cường tráng gân cốt.

Có người đánh giá, đối với người tiến hóa ở cảnh giới Tố Hình mà nói, đây là một trong những dược thảo quý hiếm nhất!

Sở Phong bây giờ còn chưa dùng được, nhưng không lâu sau, chờ hắn thăng cấp thì cây này sẽ có tác dụng vô cùng to lớn, có thể giúp hắn điều dưỡng cơ thể Tố Hình một cách mạnh mẽ.

Hắn thu lấy nó một cách nhanh chóng, rồi sau đó chuyển động trong dung nham, rời khỏi nơi này một khoảng xa, lúc này mới chuẩn bị trồi lên mặt biển đầy lửa đỏ.

Nhưng mà, chẳng sợ đã rất cẩn thận để tránh phiền toái, hắn vẫn bị người khác theo dõi, hơn nữa người tới không ít, dọc theo sự chuyển động của hắn ở trong chất lỏng cực nóng mà một đường đuổi theo.

Bùm!

Dung nham bắn ra tung toé, một bóng người toả ra ánh hào quang chói mắt từ đằng sau đánh Sở Phong một quyền, muốn đánh lén.

"Đoàng!"

Sở Phong xoay người, vung ra một quyền đón đỡ, chính là Đại Nhật Như Lai Quyền. Đây là chiêu thức chuẩn bị cho thân phận Ngô Luân Hồi này, về sau Thiểm Điện Quyền tạm thời không thể dùng.

Trong nháy mắt, sóng dậy ngập trời, dung nham bắn ra tung toé!

Người tới "bịch" một tiếng bay ngược về sau, cánh tay chấn động run bần bật. Vẻ mặt của gã tràn đầy khiếp sợ, gã là một đại cao thủ cảnh giới Tố Hình, kết quả suýt nữa bị một quyền của Sở Phong xé rách cánh tay.

Hắn thét một tiếng dài để gọi người giúp đỡ, nghe cứ giống như tiếng tru của lệ quỷ.

Sở Phong nhíu mày, nhìn lại gã, thấy tên này tóc tai bù xù, mặt mũi hung tợn, thật đúng là một cái mặt quỷ. Trong đầu hắn lập tức hiện lên hai chữ: Thi Tộc.

Chỉ trong nháy mắt, một đám người cùng nhau bay tới, có Ánh Vô Địch, Nguyên Thế Thành, công tử Bất Tử Tàm, ngoài ra còn có một nam tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, không có một chút huyết sắc.

"Trên người hắn có mùi thơm của dược liệu, có lẽ đã hái được đại dược." Cao thủ Thi Tộc vừa mới ra tay kia báo cáo với nam tử trẻ tuổi có sắc mặt tái nhợt.

"Này, anh bạn. Nếu cậu ngắt được linh dược, không bằng bán cho ta, tuyệt đối không thiệt thòi cho cậu." Nam tử trẻ tuổi có sắc mặt tái nhợt của Thi Tộc cất lời, mang theo một nụ cười, nhìn có vẻ có chút âm hiểm. Gã tự giới thiệu mình tên là Diêm Lạc.

Cao thủ trẻ tuổi nhất của Thi Tộc, địa vị tương đương với Ánh Vô Địch ở Á Tiên Tộc!

"Thực xin lỗi, ta không hái được linh dược, mà dù có cũng sẽ không bán." Sở Phong đáp lại.

"Vậy sao? Đạo hữu, nơi này không thái bình cho lắm, cậu nếu ngắt được đại dược mà không sớm bán ra thì sẽ chuốc lấy phiền phức lớn cho bản thân đó." Diêm La mỉm cười nói.

Sau đó, một cỗ khí tức từ trên người hắn bắn ra, phóng về phía Sở Phong.

Đoàng!

Sở Phong không thèm để ý, cũng không lùi bước, khởi động Bất Tử Điểu Hô Hấp Pháp. Trong nháy mắt, giữa hắn với cao thủ trẻ tuổi nhất của Thi Tộc, Diêm Lạc đã vọt lên một cột dung nham cao mấy ngàn thước, năng lượng rung chuyển kịch liệt.

Tất cả mọi người đều biến sắc. Một kẻ tiến hoá không rõ lai lịch, bao bọc toàn thân bằng giáp trụ thế mà lại có thể đối kháng với Diêm Lạc, thật khiến cho đám người Nguyên Thế Thành, Ánh Vô Địch kinh hãi.

"Thất kính, thì ra là tuyệt đỉnh cao thủ cùng thế hệ. Ta không thể không thừa nhận cậu có tư cách đứng đây cạnh tranh với ta." Diêm Lạc cũng rất thống khoái, nhanh chóng dừng tay.

Gã có thể cảm nhận được người trước mặt vô cùng đáng sợ, muốn bắt hắn phải tốn rất nhiều công sức. Thịnh hội Đại Mộng Tịnh Thổ sắp bắt đầu, gã cũng không muốn trước đó đã liều mạng với người ta. Gã phải luôn giữ trạng thái ở mức cao nhất, đại chiến thực sự là ở Đại Mộng Tịnh Thổ!

"Hân hạnh." Sở Phong đáp lại.

Tới đẳng cấp này, thần giác đều cực kỳ nhạy bén. Nguyên Thế Thành, công tử Bất Tử Tàm đều có thể nhận thấy được sự nguy hiểm của Sở Phong, cả đám đều phân tán đi chỗ khác.

"Vụt" một tiếng, Sở Phong đã đi xa, băng qua biển nham thạch để tiếp tục tìm kiếm trong này.

Hắn không khỏi kinh ngạc cảm thán, nơi này đúng là quá lớn, băng qua mấy nghìn dặm sông rồi vẫn chưa thấy bờ đâu.

(5) Một dặm = 500 m.

Sở Phong cho rằng đây là một mảnh bí cảnh.

Ở biển lửa đỏ rực chỉ có một ít hòn đảo nhỏ, không có một cái cây ngọn cỏ nào. Miệng núi lửa bốc lên làn khói dày đặc, đúng là một cảnh tượng đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment