Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Liên tiếp ba ngày, Sở Phong đều đi một mình, lợi dụng sự giao thoa của Bất Tử Điểu Hô Hấp Pháp với nơi này để tìm kiếm cơ duyên.
Rốt cục, đến cuối ngày thứ ba, hắn lại có cảm ứng. Hắn chui xuống biển, nhanh chóng xuôi về phía hạ du, đi sâu xuống hơn mười dặm thì nhìn thấy một gốc cây sáng rực, toả ánh sáng lấp lánh đủ màu, màu sắc rực rỡ chói lọi.
Nhìn kỹ, nó có chín cái lá, toả ra một mùi thơm ngát, hơn nữa còn khiến linh hồn của Sở Phong chấn động.
"Cỏ Niết Bàn chín lá!" Sở Phong mừng rỡ, vậy mà đúng là có loại thần dược này. Đối với nhiều người mà nói, đây đúng là Thần Dược, có thể làm cho lực tinh thần tăng vọt gấp đôi!
Chẳng qua, thứ này thật sự quá khó tìm, nếu nó không vọt lên trên mặt biển nham thạch, với diện tích của khu vực này mà nói thì tương đương với mò kim đáy bể.
Hơn nữa, loại thần vật này nếu trong một khoảng thời gian mà không ngắt lấy thì sẽ tự tàn.
Sở Phong may mắn mình đã nắm giữ Bất Tử Điểu Hô Hấp Pháp, bằng không thứ này cũng sẽ tan chảy trong môi trường khắc nghiệt này, ngay cả thánh nhân cũng tìm không ra.
Dù sao, vùng biển lửa này biết cắn nuốt lực tinh thần, ngay cả thánh nhân cũng không ngoại lệ, chỉ là đối với Sở Phong thì không có ảnh hưởng nào.
"Bộp" một tiếng, hắn bỏ cỏ Niết Bàn chín lá vào trong hộp ngọc, đặt phong ấn lên đó rồi lao ra khỏi mặt biển.
Sau đó, hắn lại ở trong này vơ vét hai ngày nhưng không thu hoạch được gì.
Sở Phong cảm thấy lúc này rời đi là được rồi, không thể trì hoãn thêm được nữa.
Đợi đến khi hắn chui ra từ trong lòng đất, xuôi theo hang động của núi lửa mà ra, rất nhiều người đã rời đi vì nhớ thương thịnh hội Đại Mộng Tịnh Thổ, muốn sớm một chút chạy tới.
"Các vị, mời đi qua bên này. Có thu hoạch thì giao ra một cây đại dược, không có thu hoạch thì đưa một ít linh vật. Các ngươi phải biết rằng, công tử nhà chúng ta chính là giúp các ngươi một đại ân."
Thế mà lại có người dám chặn đường để thu "phí bảo kê"!
Người tiến hoá mới đi ra đều mặc kệ, dựa vào cái gì ngang ngược như vậy? Nơi này không có chủ, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Tuy vậy cũng có người chú ý tới, những người ra trước bọn họ lúc này đều có vết máu nơi khoé miệng, hiển nhiên là đã bị thương. Điều này khiến cho bọn họ nghiêm túc lại.
"Các ngươi có biết đây là sào huyệt của chim Bất Tử không? Nơi này thường xuyên bùng nổ hoả hoạn, nhất là vừa rồi đặc biệt nguy hiểm, khắp nơi đều phải nổ tung, may mà có công tử chúng ta trấn áp mới không gây ra thảm hoạ."
Một tên thanh niên nhìn có vẻ là tôi tớ cất lời, nở nụ cười nhìn xuống mọi người. Ở phía sau gã có một công tử áo trắng đang nhắm mắt ngồi trên một cái ghế mây.
"Ai vậy, thật là quá kiêu ngạo!" Có người khó chịu.
"Đừng lên tiếng, bọn họ là người của Thiên Thần Cung!" Có người nói nhỏ.
Lập tức có người bĩu môi, nói: "Xì, Thiên Thần Tộc đã bị người ta đánh cho tàn phế mà còn dám ngang ngược như vậy. Có gan thì đi Địa cầu tìm Sở ma vương đi, ra vẻ ta đây với chúng ta thì tính cái gì!"
"Chú ý vào, đây là Thiên Thần Cung đến từ Hỗn Độn, không phải Thiên Thần Tộc!" Bên cạnh có người rơi mồ hôi lạnh nói, cả người y đầy máu, vừa rồi đã bị đánh trọng thương.
"Địa cầu? Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ vào đó đi săn, về phần ngươi dám khinh nhờn Thiên Thần Cung, vả miệng." Một thị nữ đang bóp vai cho công tử áo trắng kia mở miệng.
Sau đó, tôi tớ của thiếu niên kia đột nhiên ra tay. Chỉ nghe một tiếng "bốp", người tiến hoá mới vừa nãy khẩu khí ngông cuồng, chế nhạo Thiên Thần Tộc kia làm cách nào cũng không tránh được, bị quất một cái vào mồm, lập tức kêu lên thảm thiết. Nửa người dưới của gã đã bị dập nát, sau đó hàm dưới nổ tung.
Loại thủ đoạn này quá tàn nhẫn, làm cho mọi người ở đây đều biến sắc!
"Người tiến hóa ở địa cầu thì tính là gì, chờ bị giết đi." Thanh niên mới ra tay lãnh đạm nói.
Sở Phong ánh mắt lạnh căm, trong lòng không bình tĩnh nổi. Thiên Thần Cung trong Hỗn Độn lại có người đến mảng vũ trụ này? Đó là gia tộc có thần minh chân chính tọa trấn.
Không ít người lùi lại, trên người có vết máu, còn có vẻ sợ hãi, dĩ nhiên những người này sớm đã chính tai nghe thấy bọn họ là người đến từ Hỗn Độn Thiên Thần cung.
“Ngươi, qua đây!” Ngay lúc này, tay sai trẻ tuổi kia chỉ Sở Phong.
Sở Phong không đáp lại gã, lập tức đi qua một bên.
“Tiểu huynh đệ này ngươi thật có cá tính. Nhưng mà, ta khuyên ngươi vẫn nên quay lại ngay cho ta, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Tay sai trẻ tuổi lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Mặc dù không phải chủ nhân chân chính, nhưng thân là tay sai, biểu hiện của gã vô cùng mạnh mẽ, lời nói ngạo mạn, trên mặt hiện lên nụ cười bình thản, nhìn xuống Sở Phong.
Lúc này, toàn thân Sở Phong đều được bao trùm trong giáp trụ, từ khi bắt đầu tìm kiếm đại dược hắn vẫn luôn làm thế, vì để tiện ra tay khi gặp phải rắc rối.
“Dựa vào cái gì?” Sở Phong liếc gã, vẻ mặt không đồng ý, không thể nào để trong lòng.
“Ta bảo ngươi qua đây, ngươi phải qua đây, dựa vào ta đã mở miệng.” Tay sai trẻ tuổi khí chất thô lỗ sắc mặt dần khó chịu.
Lân cận, tất cả mọi người đều đang nhìn, đoàn người đến trước kia rất kiêng kỵ, bởi vì ban nãy gặp phải loại chuyện này.
Người mới từ núi lửa ra không ngờ rằng, người chặn đường là người của Thiên Thần cung, đạo chính thống trong truyền thuyết dường như thần thoại, dừng tại Hỗn Độn, hôm nay vậy mà có người giáng lâm đột ngột.
“Ngươi tính cái rắm!” Sở Phong trả lời đơn giản nhưng kiên cường, đối chọi gay gắt.
“Thật là thú vị, Hỗn Độn Thiên Thần cung ta vậy mà lại khuyết thiếu cảm giác tồn tại như vậy, không có uy nghiêm trong vũng nước này, xem ra đều bị hậu duệ dòng thứ Thiên Thần không nên thân làm rớt uy danh rồi.”
Tay sai trẻ tuổi có chút hơi thở dã tính giọng thoáng rét lạnh, trong ánh mắt toát ra ánh hào quang, lực tinh thần dâng cao, máu trong người phát sáng giống như lò lửa vậy.
Rất nhiều người lui lại, đám người vừa nãy chịu thiệt thòi lớn, hơi sợ hãi, Thiên Thần cung có thần minh chân chính tọa trấn, người bước ra quá bá đạo.
Trong lúc nói chuyện, tay sai trẻ tuổi kia trực tiếp dồn ép về phía trước.
Trong quá trình này, bạch y công tử kia từ đầu đến cuối luôn nhắm mắt, nằm trên ghế mây, không lên tiếng, giống như không liên quan đến mình.
Sau lưng y, khóe miệng tỳ nữ xinh đẹp kia hơi cong lên, nói: “La Hải, ngươi còn nói gì mà, uy danh của hỗn độn Thiên Thần cung chúng ta là đánh mà ra, trước nay không phải sĩ diện, ngươi dong dài quá!”
Tay sai trẻ tuổi La Hải nghe vậy, hai mắt lộ ra ánh sáng dã tính, giống như dã thú vừa gặp nguy hiểm, trong chớp mắt đã đến gần, chìa ra một tay chộp tới Sở Phong.
Bạn nãy, vài thiên tài nhận được thiếp mời của Đại Mộng Tịnh Thổ, muốn đến dự họp đều xương đứt gân gãy dưới một trảo của gã, căn bản không cản được một chiêu này của gã.
Có thể nhìn thấy được, bàn tay gã hóa thành màu trắng bạc, đầu ngón tay càng giống đúc thành từ kim loại, bóng loáng, phóng ra hào quang, nhất là sau khi đến gần, bàn tay được bao trùm vảy màu bạc.